12
Hôm lễ trưởng thành, tôi mặc một chiếc váy dài màu đỏ, lần đầu tiên đeo kính áp tròng.
Cố Thanh tiến lại phía tôi, ấy mặc một bộ vest xanh đậm, rất hợp với chiếc váy xanh của Từ Nhược Nghi.
“Tang Dương, hôm nay cậu rất xinh đẹp.”
Cố Thanh thay kiểu tóc mới, nhiều nữ ngắm ấy. Còn Từ Nhược Nghi thì các nam vây quanh, họ tặng quà và tỏ với ấy.
Ngày hôm đó, nhiều nam đã tỏ với mình thích.
“Cố Thanh, cậu biết không, đôi lúc tớ rất ghen tị với những người như Từ Nhược Nghi, ghen tị vì họ có thể trở thành những bông hồng trắng rực rỡ.”
Cố Thanh không gì, tôi cũng im lặng.
Lễ trưởng thành kết thúc, mỗi người phát một chiếc bánh nhỏ.
Tôi ngồi bên cửa sổ, suy nghĩ về tương lai của mình.
Cố Thanh chắc chắn sẽ đỗ vào trường ở Bắc Kinh, Từ Nhược Nghi và mấy học nghệ thuật cũng đã nhận trước, rất nhiều trong lớp đều có mục tiêu của mình.
Hình như, chỉ có mình tôi là mơ hồ.
Tôi chỉ là một người bình thường, tư chất tầm thường, phải rất cố gắng mới có thể thu hẹp khoảng cách với Cố Thanh.
Nhưng, không phải nỗ lực nào cũng thấy, cũng không phải bông hoa nào cũng kết trái.
Cố Thanh, có lẽ lần này tôi sẽ thất hứa.
Lúc ra về, Cố Thanh gọi tôi lại, ấy đưa cho tôi một chiếc bánh nhỏ và một bó hoa baby.
Anh ấy :
“Tiểu Cà Lăm, không phải ai cũng cần trở thành hoa hồng trắng mới tốt, cậu hãy cứ bông hoa baby đặc biệt nhất.”
Anh ấy :
“Tiểu Cà Lăm, tớ hy vọng trong ngày lễ trưởng thành này cậu có thể ăn chiếc bánh nhỏ dành riêng cho mình.”
Những cành hoa baby màu tím thật đẹp, và chiếc bánh nhỏ mà Cố Thanh mua, thật sự rất ngọt ngào.
13
Sau ngày hôm đó, dường như có điều gì đó đã thay đổi.
Chúng tôi vẫn sống một cuộc sống ngày ngày đến trường, ai cũng chìm trong bầu không khí trầm buồn.
Kỳ thi đại học sắp đến, và chúng tôi sẽ sớm phải chia xa, mỗi người đi một ngả.
Đêm trước kỳ thi đại học, Cố Thanh nhắn tin cho tôi:
“Tiểu Cà Lăm, cố gắng lên trong kỳ thi nhé.”
“Cố Thanh, cậu cũng nhé.”
Có những lúc, có những chuyện, dù biết kết cục sẽ không thay đổi, vẫn muốn cố gắng vì nó một lần.
Ngày thi xong, Cố Thanh tặng tôi một món quà.
“Tiểu Cà Lăm, nhớ là phải đợi đến hôm họp lớp rồi mới mở nhé.”
Nhưng sau đó, tôi đã không đến buổi họp lớp.
Sau kỳ thi đại học, gia đình tôi chuyển đến một thành phố khác, trước khi đi, tôi thậm chí còn không kịp chào tạm biệt Cố Thanh.
Thành tích của tôi không đủ để đến Bắc Kinh, cuối cùng tôi chọn một trường đại học ở Tây Tạng. Nghe , Cố Thanh đã đậu vào Đại học Bắc Kinh.
Bắc Kinh và Tây Tạng, khoảng cách hơn ba nghìn cây số, một nơi ở phía đông, một nơi ở phía tây, giống như cuộc đời của tôi và ấy.
Món quà của Cố Thanh tôi đặt ở đáy vali, suốt bốn năm đại học tôi mang nó đến nhiều nơi, chưa bao giờ mở ra.
Nhiều đêm mất ngủ, tôi đã có ý muốn mở ra xem, cuối cùng vẫn kiềm lòng.
Tôi vừa quá mong đợi, vừa quá sợ hãi.
Sợ bên trong có điều gì đó nặng nề, lại sợ bên trong chẳng có gì cả. Sợ linh cảm của tôi là đúng, cũng sợ chỉ là hư không.
Suốt bốn năm đại học, tôi thử nghiệm đủ thứ mới mẻ, tôi bắt đầu giảm cân, học cách phối đồ, học trang điểm.
Tên tôi luôn nằm trong danh sách nhận học bổng mỗi năm.
Năm cuối đại học, tôi thi đỗ vào một trường cao học ở Bắc Kinh. Khi nhận giấy báo nhập học, tôi không kìm mà bật khóc.
Thật ra, tôi vẫn luôn muốn đến Bắc Kinh, và cũng vẫn không thể nào quên Cố Thanh.
Không thể quên người đã từng sẽ hát tặng tôi Hương Thơm Bảy Dặm, cuối cùng vẫn chưa thể hát.
Trong thời đại học, tôi chưa từng hẹn hò, không phải là không có ai theo đuổi, tôi đều từ chối.
Mỗi khi có người tỏ , tôi đều lấy lý do muốn tập trung vào việc học để từ chối họ.
Nhưng thật ra, chỉ là vì tôi mãi không thể buông bỏ chàng trai đã khiến tôi xao xuyến nhiều năm trời.
Cố Thanh, tôi thật sự, thật sự rất nhớ cậu.
Bài Hương Thơm Bảy Dặm ấy, cậu đã hát chưa?
14
Tôi không muốn tuổi thanh xuân của mình kết thúc một cách vô nghĩa, nên tôi đã viết lại câu chuyện giữa tôi và Cố Thanh lên trang mạng xã hội.
Mạng xã hội phát triển như , liệu ấy có vô thấy câu chuyện của tôi không?
Khi ấy, liệu ấy có giống tôi mà thấy hối tiếc, hay sẽ mỉm nhẹ nhõm?
Tôi không muốn ấy giống tôi mà hối tiếc, cũng sợ rằng đã sớm buông bỏ rồi.
Không ngờ rằng, câu chuyện đó lại nổi tiếng, vô số người dùng mạng đã rơi lệ vì câu chuyện của chúng tôi.
“Cậu ấy chắc chắn là thích , tại sao hai người thích nhau lại không thể ở bên nhau nhỉ?”
“Cuối cùng cậu ấy thế nào rồi? Có chưa?”
“Nếu gặp lại cậu ấy, có muốn ở bên cậu ấy không?”
Rất nhiều người tò mò về chuyện sau đó của tôi và Cố Thanh, bình luận nhiều lượt thích nhất lại là:
“Tại sao không mở món quà ấy ra xem, biết đâu bên trong cũng có bí mật của cậu ấy.”
Có nên mở ra xem không nhỉ? Xem thì sẽ tiếc nuối, không xem còn tiếc nuối hơn.
Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cuối cùng tôi quyết định mở ra xem. Bất kể bên trong là gì, cũng coi như là đặt dấu chấm cho tuổi thanh xuân của mình.
Bên trong là một quyển sách viết tay và một chiếc hộp trang sức gói rất đẹp. Trong hộp trang sức là chiếc vòng tay từng thịnh hành bốn năm trước, giờ đã lỗi mốt rồi.
Trên quyển sách là chi chít chữ viết của Cố Thanh, trong khoảnh khắc này, bí mật giấu kín bấy lâu dường như sắp bùng nổ.
15
Hóa ra, người giấu bí mật vào thơ không chỉ có mình tôi.
Trên trang giấy chi chít những dòng chữ trong cuốn sổ là cảm chân thành mà vụng về của chàng trai ấy.
Trang bìa cuốn sách, thời gian đánh dấu từ bảy năm trước.
“Hôm nay là ngày khai giảng, mèo nhỏ của tôi đã lạc mất. Tôi tìm nó trên phố một giờ đồng hồ mà không thấy đâu. Có phải bị ai nhặt đi rồi không? Nếu nó bị nhặt đi, mong rằng người nhặt là một người tốt bụng.”
“Tôi tìm thấy rồi! Nó đang một ôm trong lòng. Cô ấy mặc đồng phục giống tôi, cũng là học sinh của Nhất Trung sao? Cô ấy ngó xung quanh, có vẻ đang tìm chủ nhân của mèo.”
“Tôi định đến cảm ơn ấy, tiện thể lấy lại mèo, Từ Nhược Nghi cứ gọi tôi mãi từ phía sau, chỉ còn mười phút nữa là tôi phải lên sân khấu phát biểu.”
“Thôi , đợi tan học rồi tìm ấy lấy lại sau, dù sao chúng tôi cũng học cùng trường, chắc dễ tìm mà.”
…
“Thật ghét phải lên sân khấu MC, cảm giác bị người ta chằm chằm thật khó chịu, mà lần nào cũng phải cùng Từ Nhược Nghi, nhiều người còn hiểu lầm tôi với ấy đang sớm.”
“Sao có thể chứ, tôi tuyệt đối sẽ không sớm đâu!”
“Là ấy, nhặt mèo! Thì ra ấy học lớp 5 sao? Nhỏ nhỏ ngơ ngác, còn đeo một cặp kính tròn dễ thương.”
“Tại sao ấy cứ tôi chằm chằm thế nhỉ? Chết rồi, tim đập nhanh quá, suýt nữa quên mất bài phát biểu, may mà Từ Nhược Nghi giúp tôi xử lý.”
“Kết thúc rồi, Từ Nhược Nghi hỏi sao hôm nay tôi lại mất tập trung. Thật ra, tôi cũng không biết vì sao mình lại lơ đãng.”
…
“Sau giờ tan học, tôi lại gặp ấy, ấy dùng bộ đồng phục rộng quá cỡ để ôm lấy mèo.”
“Ban đầu tôi có thể tiến đến và rằng tôi chính là chủ của mèo, tôi không . Cô ấy thích mèo đến , thôi thì để ấy giữ nó luôn. Tôi tự thuyết phục mình, thật ra, chỉ là vì muốn mượn cớ đến thăm mèo để có thể ấy thêm một chút.”
“Haiz, Cố Thanh, mày sao thế này?”
…
“Hôm nay cuối cùng cũng biết tên ấy: Tang Dương. Là Tang Dương trong câu ‘Đông đã hết, Tang Dương chẳng muộn.’ Ừm, cái tên rất hay.”
“Tang Dương học ở tầng ba, mỗi giờ ra chơi ấy đều xuống tầng một, còn đi ngang qua lớp chúng tôi.”
“Trước khi khai giảng tôi còn phàn nàn với bố mẹ về thiết kế của Nhất Trung, tại sao nhà vệ sinh nữ lại ở tầng một còn nhà vệ sinh nam ở tầng ba.”
“Giờ nghĩ lại, thiết kế này cũng ổn đấy chứ.”
“Khi Tang Dương đi ngang qua lớp một, tôi không kiềm mà lén ấy vài lần, không ngờ ấy cũng lại.”
“Tôi vội vàng dời ánh mắt, tim đập thình thịch.”
“Cô ấy có phát hiện ra điều tôi đang giấu không nhỉ?”
“Nhưng mà, mái ngố mới cắt của Tang Dương rất dễ thương, thật sự rất đáng .”
…
“Giáo viên chủ nhiệm cầu chúng tôi nộp đơn chọn ban, ai cũng hỏi tôi chọn ban văn hay ban tự nhiên. Tất nhiên là tôi muốn học ban tự nhiên rồi, tôi có hứng thú với máy tính, dự định học ngành máy tính ở đại học.”
“Nhưng không biết Tang Dương sẽ chọn ban văn hay ban tự nhiên nhỉ?”
“Lần trước vô thấy điểm thi của ấy, môn Chính trị của Tang Dương rất tốt. Có lẽ ấy sẽ chọn ban văn nhỉ?”
“Ban tự nhiên học ở tầng ba, sau này có phải sẽ không còn gặp Tang Dương nữa không?”
“Haiz, thật phiền mà.”
…
“Giờ nộp đơn chọn ban đã đến, tôi cố ý rằng mình chưa quyết định, sẽ nộp sau giờ học.”
“Tôi ngồi ở vị trí gần cửa sau, suốt cả năm lớp mười vẫn không đổi.”
“Đây là một chỗ ngồi tốt, mỗi lần Tang Dương đi qua chắc chắn có thể thấy chỗ này.”
“Trong lòng, tôi cầu nguyện trời cao, liệu có thể cho Tang Dương đi qua chỗ này thêm lần nữa, chỉ lần cuối thôi?
“Tôi để tờ đơn chọn ban ở vị trí nổi bật nhất trên bàn, tên ‘Cố Thanh’ trong phần họ tên tôi tô đậm bằng bút dạ rất nhiều lần.
“Nếu sau này không còn gặp nhau, Tang Dương, tôi muốn cậu nhớ tên của tôi.
…
Bạn thấy sao?