Đoạn Đường Năm Tháng – Chương 2

5

Kỳ nghỉ đông nhanh chóng qua đi, tôi mang theo sự mong chờ xen lẫn chút tiếc nuối bước vào kỳ học mới.

Học kỳ này vẫn sắp xếp chỗ ngồi theo thành tích, chỉ khác là lần này tôi ngồi ở vị trí chếch phía sau Cố Thanh.

Khi không thể tập trung nghe giảng, tôi vẫn quen với việc chống cằm ngắm khuôn mặt nghiêng của Cố Thanh, lần này không còn dám viết tên ấy trên giấy nháp nữa.

Chúng tôi ngồi rất gần nhau, chỉ cần quay đầu là có thể thấy tôi.

Một hôm trong giờ tự học, tôi đang bài toán, câu cuối cùng của đề lại không thể giải ra. Dạng bài này tôi đã đi lại nhiều lần, vẫn không .

Thử mấy lần, trong lòng tôi dâng lên chút bực bội, bực tức đẩy bài kiểm tra sang một bên.

Có lẽ hành của tôi quá lớn nên phiền đến Cố Thanh, ấy quay đầu chằm chằm vào tờ nháp của tôi rất lâu.

“Tớ phiền cậu học bài à? Xin lỗi nhé?”

Tôi nhỏ giọng xin lỗi ấy.

“Bài này là dạng biến thể của bài ví dụ trong sách giáo khoa, nguyên lý vẫn giống nhau.”

Cố Thanh cúi xuống gần hơn, hạ thấp giọng, cây bút chì trong tay lướt đi lướt lại trên giấy.

Anh ở rất gần tôi, tôi chằm chằm vào hàng mi chuyển của , đến nỗi đờ người ra.

Cố Thanh rất thông minh, cách của còn ngắn gọn hơn cách mà thầy giáo giảng trên lớp.

“Cũng có thể theo cách của thầy giảng, sẽ tốn thời gian hơn và dễ tính sai.”

Sau đó, nghiêm túc giảng cho tôi một cách giải khác.

“Hiểu chưa?”

Cố Thanh đột ngột ngẩng lên, ánh mắt chúng tôi bất ngờ chạm nhau, tôi sợ đến nỗi vội vã quay đi, chỉ còn biết gật đầu theo phản xạ.

“Hiểu, hiểu rồi.”

Khi cầm lại tờ nháp, tôi vô chạm vào tay , tim đập càng nhanh hơn.

“Xin, xin lỗi, tớ, tớ không phải…”

Cố Thanh lại bật .

“Bạn Tang Dương, sao cậu cứ căng thẳng là lại lắp ?”

Cố Thanh nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh tôi.

Khoảnh khắc này, tôi cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Sợ rằng suy nghĩ thầm kín của mình bị phát hiện, càng sợ rằng Cố Thanh sẽ nghĩ tôi thật ngốc.

Nhưng ngay sau đó, lại :

“Bạn Tang Dương, trông cậu như thế này rất dễ thương, tớ có thể gọi cậu là Tiểu Cà Lăm không?”

Tôi có thể gọi cậu là Tiểu Cà Lăm không?

Hồi cấp hai cũng có người đặt biệt danh cho tôi, đó đều là những lời với ý ác ý, kiểu không cho phép tôi từ chối.

Chỉ có Cố Thanh là nhẹ nhàng và lịch sự hỏi tôi:

“Bạn Tang Dương, tớ có thể gọi cậu là Tiểu Cà Lăm không?”

Nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của , tôi quên mất phải trả lời.

“Bạn Tang, tớ không có ý xấu đâu, chỉ là cảm thấy gọi rất đáng .”

Giọng Cố Thanh có chút lo lắng.

Tôi vội vàng gật đầu.

“Ừm, cậu muốn gọi gì cũng .”

Cố Thanh quay đầu đi, lòng tôi lại chẳng thể yên , suốt nửa tiết còn lại, tôi chẳng thể thêm bài nào.

Buổi tối, khi đi ngang qua cửa hàng đồ lưu niệm, tôi dùng số tiền tiêu vặt tích cóp hai ngày để mua một cuốn sổ mã khóa xinh xắn.

Tôi xé tờ giấy mà hôm nay Cố Thanh đã giải bài, dán vào trang đầu của cuốn sổ. Sau đó, tôi cẩn thận cắt tờ giấy viết đầy tên và dán ngay bên cạnh.

Giống như, chúng tôi đã có chút gắn kết với nhau.

Cố Thanh, cậu xem, đây có phải là lần chúng ta gần nhau nhất không?

6

Không biết có phải tác của tôi quá rõ không, mỗi khi tôi thở dài vì không giải bài, thì ngay giây sau Cố Thanh sẽ quay đầu lại.

Anh cầm cây bút mới mua của tôi, bút có nắp hình tai thỏ, và chỉ vài nét đã viết xong các bước giải.

“Hiểu chưa?”

Cố Thanh nhẹ gõ lên trán tôi.

Tôi hơi bối rối, tư duy của Cố Thanh quá nhanh, thật ra có vài chỗ tôi chưa hiểu hết. Nhưng tôi ngại không dám hỏi lại, sợ thấy phiền.

“Cảm ơn cậu, tớ sẽ xem lại vài lần.”

Tôi rút lại tờ nháp, xem đi xem lại đề bài vẫn có vài chỗ chưa hiểu rõ.

Sao Cố Thanh lại thông minh như , còn tôi lại chậm thế nhỉ?

Sau khi tan học, tôi tìm người đứng thứ hai trong lớp để giảng bài cho mình, đó là một cậu đeo kính gọng đen, khá nhút nhát, phải giảng hai lần tôi mới hiểu hết.

“Cuối cùng mình hiểu rồi, cảm ơn Lâm đại thần!”

Khi chuông vào học vang lên, tôi vui vẻ quay lại chỗ ngồi, quay lại thì thấy Cố Thanh.

Anh ấy tôi, có vẻ không vui lắm.

Tại sao lại không vui chứ?

Hôm nay Cố Thanh có vẻ không vui cả ngày, giờ nghỉ cậu rủ ấy đi đánh bóng rổ mà cũng không đi, mỗi khi tan học lại gục đầu lên bàn, viết gì đó lên tờ giấy nhớ.

Tôi tự hỏi, liệu một người giỏi như Cố Thanh cũng gặp phải bài khó sao?

Về đến nhà, tôi vừa sắp xếp lại ghi chép, vừa nghĩ lý do tại sao hôm nay Cố Thanh lại không vui.

Trên QQ hiện lên một tin nhắn, là do Cố Thanh gửi.

“Tiểu Cà Lăm, mở sổ nháp ra xem đi.”

Trong sổ nháp, không biết từ lúc nào có mấy tờ giấy nhớ dán vào, nét chữ là của Cố Thanh.

Nội dung là bài hôm nay Cố Thanh đã giảng cho tôi, có ba cách giải, mỗi cách đều rất chi tiết, thậm chí ấy còn ghi rõ sử dụng định lý nào, ở trang nào trong sách, đánh dấu bằng bút màu xanh.

Hóa ra, cả giờ nghỉ hôm nay Cố Thanh đều bận rộn vì điều này.

“Còn mặt sau nữa, đừng quên xem.”

Cố Thanh lại gửi thêm một tin nhắn.

Tôi lật lại, trên mặt sau tờ giấy nhớ là dòng chữ viết bằng bút máy:

“Sau này, cậu có thể đến hỏi tớ bài tập, hỏi bao nhiêu lần cũng .”

“Vậy nên, Tiểu Cà Lăm, liệu cậu có thể, chỉ hỏi mỗi mình tôi thôi không?”

7

Liệu cậu có thể, chỉ hỏi mỗi mình tôi thôi không?

Tôi cảm thấy mắt mình hơi cay, trong lòng như có cảm giác dâng trào.

Cố Thanh hoàn toàn không hề thấy phiền vì tôi.

Tôi cẩn thận dán gọn gàng tờ giấy nhớ vào sổ tay và viết thêm một dòng ở cuối:

“Cố lên, đã lại gần Cố Thanh thêm một bước.”

Đêm đó, tôi không biết mình đã lên giường như thế nào, cũng chẳng nhớ đã chìm vào giấc ngủ với tâm trạng ra sao.

Kết quả của một đêm trằn trọc là sáng hôm sau tôi bước vào lớp với đôi mắt thâm quầng, mơ mơ màng màng.

Năm học đã gần trôi qua một tháng, và tháng sau chúng tôi sẽ có kỳ thi tháng.

Lần này, liệu tôi có thể chính thức trở thành cùng bàn của Cố Thanh không?

Ngày thi, tôi căng thẳng chưa từng có, kiểm tra hộp bút đến mấy lần trước khi vào phòng thi.

Tôi hít thở sâu vài hơi, tự nhủ: Đừng lo lắng, Tang Dương, nhất định cậu có thể .

Tôi và Cố Thanh đều ở phòng thi số một, ấy ngồi ở vị trí đầu tiên, còn tôi ở vị trí cuối cùng, chúng tôi mỗi người ở một góc phòng.

Mười phút trước khi bắt đầu thi, Cố Thanh dừng lại trước mặt tôi.

“Tiểu Cà Lăm, cố gắng nhé.”

Chỉ cần một câu viên của Cố Thanh, tôi đã thấy nó còn quý hơn bất cứ điều gì.

Kết thúc môn thi cuối cùng là môn tiếng Anh, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Các môn văn là sở trường của tôi, chỉ có toán và vật lý là dễ bị kéo điểm, nhiều bài trong đề thi lần này lại là dạng mà Cố Thanh từng giảng cho tôi.

Lần này, tôi chắc sẽ đạt thành tích tốt chứ?

Khoảng thời gian chờ đợi kết quả vừa dài vừa khắc khoải, một tuần sau bảng xếp hạng mới có.

Cô giáo chủ nhiệm dán bảng thành tích lên phía sau lớp, tan học mọi người đổ xô lại xem.

Tôi vừa mong đợi vừa lo lắng.

Lỡ lần này vẫn không ngồi cùng bàn với Cố Thanh thì sao? Lỡ thành tích của tôi thậm chí còn không đủ để ngồi phía sau ấy thì sao? Lỡ lại có nữ khác đến hỏi bài ấy thì sao?

Liệu ấy có dịu dàng giảng bài cho mới? Có thể sẽ gọi một khác là Tiểu Cà Lăm không?

Nghĩ đến đủ khả năng như thế, tôi hụt hẫng gục đầu xuống bàn, dường như chẳng còn muốn biết kết quả nữa.

Có tiếng gõ lên bàn, tôi ngẩng lên và thấy Cố Thanh đang đứng trước mặt tôi.

“Tiểu Cà Lăm, tớ có một bảng điểm khác, có muốn xem không?”

Mắt tôi sáng lên, gật đầu với ấy rồi lại lắc đầu.

Trái tim cứ thế mà lơ lửng.

“Cậu rất tốt.”

Cố Thanh chống tay lên bàn, mở bảng điểm ra trước mặt tôi.

“Tiểu Cà Lăm, cậu thực sự giỏi đấy, sắp đuổi kịp tớ rồi.”

Ngón tay Cố Thanh chỉ vào tên tôi, tôi thoáng qua, trước tên tôi là một con số lớn — số 2

Cố Thanh: hạng nhất trong lớp, hạng nhì toàn khối.

Tang Dương: hạng nhì trong lớp, hạng mười toàn khối.

Bảng xếp hạng này, tôi đã giấu đi thật kỹ.

Ở một góc không ai thấy, tôi cắt riêng tên của Cố Thanh và tôi trên bảng điểm và dán vào cuốn sổ đầy bí mật của mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...