Đứa bé trong bụng tỷ ấy không phải đích tử, cũng không phải đứa con duy nhất của biểu thiếu gia, đương nhiên cũng không quý giá như .
Nhưng đứa trẻ này của tỷ ấy căn bản không thể sinh ra .
Tỷ tỷ tự cho mình là người có cốt khí, không cam chịu khuất phục người khác, thường xuyên chống đối Cố thị.
Cố thị tỷ ấy quỳ dưới trời nắng gắt một canh giờ, lúc quỳ thì vẫn bình thường đêm đó về thì đột nhiên sảy thai.
Tỷ tỷ sảy thai trong phòng của mình, không thể đổ lỗi cho Cố thị .
Hơn nữa, Cố thị là nàng dâu mới cưới của nhà quyền quý, còn tỷ tỷ chỉ là một thiếp thất hèn hạ, Thẩm gia tuyệt đối sẽ không vì tỷ tỷ mà khó Cố thị.
Sau khi mất đi đứa trẻ, tỷ tỷ khóc lóc thảm thiết, biểu thiếu gia thương .
Nhưng tỷ ấy ngày ngày khóc lóc, lâu dần, biểu thiếu gia chán ngán, cũng không đến phòng tỷ ấy nữa.
Tỷ tỷ mất đi sự sủng ái, thân phận thấp hèn, lại không chủ mẫu quý, ở trong phủ bước đi gian nan.
Đợi thêm một thời gian nữa, tỷ tỷ cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề này.
Vì , tỷ tỷ đã đưa ra một quyết định – buông bỏ lòng kiêu hãnh, hạ mình xuống, chủ tranh giành sự sủng ái của biểu thiếu gia.
Tỷ tỷ giống như loại người mà trước đây tỷ ấy khinh thường nhất, múa hát, gảy đàn cho biểu thiếu gia, mặc áo mỏng để lấy lòng hắn, thậm chí còn cùng các thiếp thất khác cùng nhau lên giường để hắn vui .
Tỷ tỷ cũng chủ xin lỗi Cố thị, khóc lóc kể lể về lỗi lầm của mình, cầu xin Cố thị che chở.
Cố thị bản tính không xấu, thấy tỷ tỷ không còn loạn nữa, cũng không khó tỷ ấy nữa.
Cuộc sống của tỷ tỷ lại trở nên tốt đẹp.
Nhưng, sao ta có thể để chuyện như xảy ra ?
Ta viết một lá thư cho Cố thị.
Năm đó tỷ tỷ trộm đồ trong thư phòng, đổ tội lên đầu ta. Sau khi ta rời khỏi vương phủ, vẫn luôn tìm kiếm nhân chứng cho việc này.
Trải qua một thời gian, ta cuối cùng cũng tìm người trước đây đã mua bút mực của tỷ tỷ.
Ta viết thư kể rõ sự việc, lại đưa nhân chứng đến Thẩm gia.
Ta còn dặn dò Cố thị, nhất định phải cẩn thận đề phòng tỷ tỷ.
Cố thị nhận thư, liền tỉ mỉ tra hỏi nhân chứng, sau đó kể lại sự việc cho biểu thiếu gia.
Lúc đầu, biểu thiếu gia không tin.
Hắn nạp tỷ tỷ thiếp, chính là coi trọng cốt cách thanh cao, phẩm hạnh trong sạch của tỷ tỷ.
Nhưng ai ngờ, tay chân tỷ ấy lại không sạch sẽ.
Lúc đầu, tỷ tỷ hết sức phản bác. Nhưng nhân chứng vật chứng đều có đủ, tỷ ấy không thể chối cãi.
Vì , tỷ tỷ ngẩng cao cổ : “Tiền tài là vật ngoài thân, dùng tiền tài tô điểm cho bản thân thì có gì không ?”
Biểu thiếu gia kinh ngạc tỷ ấy, vô cùng thất vọng.
Hắn lúc này mới phát hiện, từ đầu đến cuối, sở thích của hắn đều là sai lầm.
Tỷ tỷ vừa mới sủng ái lại mất đi, những người hầu trong phủ đều khinh thường.
Tỷ tỷ vì mà oán hận Cố thị.
Tỷ ấy thế mà lại hạ độc Cố thị, hạ chính là loại thuốc có thể khiến Cố thị cả đời không thể sinh con.
May mà Cố thị cẩn thận, thấy màu sắc của canh dưỡng sinh không đúng, liền gọi lang trung đến hỏi.
Một khi tra xét, tra ra đây là thủ bút của tỷ tỷ.
Hại chết chủ mẫu là tội lớn.
Biểu thiếu gia đối với tỷ tỷ đã sớm hết hy vọng, chỉ ghê tởm tỷ ấy một cái rồi giao mọi chuyện lại cho Cố thị định đoạt.
Cố thị ra lệnh đánh chết tỷ tỷ.
Đến lúc này, tỷ tỷ mới nhớ ra còn có ta là muội muội.
Tỷ ấy thất thanh kêu lớn: “Muội muội ta là huyện chủ, ngươi không thể ta như !”
Tỷ ấy khinh thường ta như đến lúc sống chết cận kề, lại muốn mượn thế của ta.
Cố thị do dự một lúc, thế mà lại nể mặt ta, tha cho tỷ ấy một mạng.
Tỷ tỷ bị đánh năm mươi đại bản rồi bị đuổi ra khỏi phủ.
Tỷ ấy đầu váng mắt hoa, hành bất tiện, lúc đứng dậy không ý, lại ngã vào ao nước.
Khi người ta vớt lên, tỷ tỷ đã hấp hối.
Tỷ ấy túm lấy cổ áo người cứu mình.
“Muội muội ruột của ta là Đoan Dương huyện chủ, ngươi đi cho nàng biết cảnh của ta, nàng sẽ đến cứu ta, còn thưởng tiền cho ngươi.”
Vì , thật sự có người chạy đến báo tin cho ta.
“Huyện chủ, tỷ tỷ của ngài bị trọng thương lại ngã xuống nước, hiện đang cầu xin ngài phái người đến cứu giúp.”
Tỷ tỷ toàn thân nhễ nhại nước, nửa người máu me be bét, thê thảm trườn bò trên mặt đất.
Nhìn từ xa cũng thấy kinh hãi.
“Muội đến rồi.”
Tỷ ấy cố sức đưa tay, kéo lấy vạt áo ta.
Chất liệu lụa thượng hạng của ta trong nháy mắt dính đầy máu.
Ta chán ghét lùi lại một bước: “Tỷ tỷ, đừng bẩn y phục của ta.”
Tỷ tỷ biết rằng hiện tại ta là cọng rơm cứu mạng duy nhất của tỷ ấy, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời, ngập ngừng rụt tay về.
“Di Lạc, muội mau đưa ta đi chữa bệnh.”
Ta khoanh tay trước ngực: “Tỷ cầu xin ta đi.”
Tỷ tỷ hơi sửng sốt, cuối cùng nghiến răng, khó khăn : “Ta cầu xin muội, đưa ta đến y quán.”
Ta : “Hóa ra tỷ tỷ có cốt khí như , cũng có lúc phải khốn khổ cầu xin người khác.”
Tình hình của tỷ tỷ hiện tại rất nguy cấp, không để ý đến lời chế giễu của ta: “Nhanh… đưa ta đi gặp đại phu.”
“Tỷ không nghĩ rằng ta đến đây là thật sự định đưa tỷ đi chữa bệnh chứ?”
Ta khẽ, đến nỗi rơi cả nước mắt.
Trong cơn mơ màng, ta như thấy cảnh tượng kiếp trước.
Ta cũng ngẩng đầu tỷ ấy như , cầu xin tỷ ấy mời đại phu đến chữa bệnh cho ta.
Tỷ tỷ đã gì?
Ồ, tỷ tỷ bảo ta tự bò đến y quán.
Hôm nay, ta bắt chước giọng điệu của tỷ ấy, nhàn nhạt :
“Làm người phải có cốt khí, không thể dễ dàng cầu xin người khác. Dù có phải bò, cũng phải tự bò đến y quán.”
Tỷ tỷ kinh ngạc vô cùng: “Việc này liên quan gì đến cốt khí? Ta là tỷ tỷ ruột của muội, muội nỡ ta chết sao?”
Hóa ra tỷ ấy cũng biết, việc này không liên quan đến cốt khí.
Tỷ ấy cũng hiểu, không đưa đi chữa bệnh thì sẽ chết.
Chỉ là roi không đánh vào người mình thì không thấy đau.
Lúc này, xung quanh đã có rất nhiều người vây lại.
Ta lớn: “Tỷ tỷ của ta, phẩm hạnh không tốt.”
“Khi còn nha hoàn đã trộm đồ trong phủ.”
“Sau khi thiếp thì lại hay ghen tuông, thậm chí còn hạ độc chủ mẫu, muốn khiến chủ mẫu cả đời không thể sinh con.”
“Chủ mẫu nhân từ, không đánh chết nàng. Nhưng loại người bất nghĩa như , dù là Tỷ tỷ ruột của ta, ta cũng sẽ không cứu.”
Nói xong, những người vây xem đều chỉ trỏ vào nàng.
“Biết sớm nàng là loại người như , lúc nãy cứ để nàng chết đuối đi cho rồi.”
“Sinh ra đẹp như tâm địa lại độc ác như thế, thật là đồ bại hoại.”
Có người nhổ nước bọt, có người ném trứng thối vào người tỷ ấy.
Tỷ tỷ mặt lúc trắng lúc đỏ.
Người coi trọng cốt khí nhất bị người ta mắng như , tỷ ấy hẳn là xấu hổ đến muốn chết.
Ta quay người rời đi, mọi người tự nhường ra một con đường.
Họ nguyền rủa tỷ tỷ khi đến ta, họ lại : “Đoan Dương huyện chủ công tư phân minh, thật có khí tiết. Cùng một mẫu thân sinh ra, sao lại khác nhau đến ?”
Trên đường về, tâm trạng ta rất tốt vào thẳng tửu lâu nổi tiếng nhất.
Nhưng không ngờ, ta lại như thấy tỷ tỷ.
Tiệc rượu đông đúc, một vũ nữ đang múa uyển chuyển.
Nàng múa đẹp lại dứt khoát, giơ tay nhấc chân đều toát lên khí phách.
Một khúc múa kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội.
Vương gia còn đích thân ra mặt, muốn đưa nàng về vương phủ.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên.
“Muội muội từ nhỏ cử chỉ đã thô lỗ, sao có thể múa đẹp ?”
Vừa dứt lời, người đã mặc một chiếc váy lụa mỏng, nhẹ nhàng nắm tay múa.
“Đây không phải là đích nữ của Hình gia sao? Nghe nàng chê vũ nữ dùng sắc đẹp để quyến rũ người khác, sau khi vào nhạc phủ chỉ đàn chứ không múa.”
“Hôm nay là lần đầu tiên nàng múa phải không? Quả nhiên là danh sư truyền thụ, thật sự rất đẹp.”
Y phục của nàng quá mỏng, dưới ánh sáng, mơ hồ có thể thấy đường cong cơ thể uyển chuyển.
Múa xong, nàng cau mày vũ nữ trước đó.
“Muội muội, xem, kỹ thuật múa của ngươi không tốt, đã nhảy sai hai nhịp.”
“Hôm nay ta múa, không phải để tranh giành với ngươi, chỉ sợ ngươi che mắt thiên hạ, khiến người ta tưởng rằng một điệu múa hay chỉ có .”
Vương gia khen nàng múa đẹp, nàng còn dám thẳng, đổi ý đưa nàng về vương phủ.
Ta người nữ nhân này trở thành tâm điểm của mọi người, còn vũ nữ trước đó thì không ai để ý đến.
Ta đi đến bên vũ nữ, tặng nàng ám khí mà thế tử đã tặng ta.
“Đây là ý gì?”
“Tặng ngươi, có lẽ sau này sẽ dùng .”
Đích tỷ của nàng, quá giống tỷ tỷ trước kia của ta.
Ta nàng, như thấy chính mình trước đây.
Tỷ tỷ vừa khinh thường ta, vừa lợi dụng ta để nâng cao bản thân, lấy ta bậc thang để leo lên.
Có lẽ vì bản thân đã từng trải qua mưa gió nên muốn che ô cho người khác.
Ta hy vọng con đường sau này của nàng ấy sẽ dễ đi hơn.
Vừa ra khỏi nhạc phủ, ta nghe thấy người ta hét trên phố.
Họ , thiếp thất bị đuổi ra khỏi Thẩm phủ đã chết.
Tỷ tỷ đã chết.
Chết trên đường bò đến y quán.
Sau khi trở thành huyện chủ, ta lập một thiện đường, cứu giúp người nghèo.
Ta vẫn luôn nhớ ơn người quý nhân đã cho mẫu thân một bữa cơm, mặc dù bữa cơm đó đã bị tỷ tỷ đổ đi.
Ta còn mở một tiệm thêu, tuyển một nhóm thợ thêu.
Thế tử lại chạy đến tìm ta.
Hắn hỏi ta: “Nguyên Di Lạc, nếu hôn nhân không trói buộc tự do của nàng thì sao?”
Ta không trả lời, vì ta vẫn chưa thấy tiền đề này có thể thành lập.
Thế tử cũng không hỏi thêm nữa.
Hắn muốn cùng ta mở thiện đường, còn muốn góp vốn vào tiệm thêu của ta.
Ta đồng ý. Dù sao thế tử cũng nhiều tiền, không lấy thì phí.
Thiện đường ăn phát đạt, tiệm thêu cũng ngày càng lớn mạnh.
Mùa xuân, thế tử gieo hạt hoa tử đằng dưới chân tường thiện đường.
Hoa tử đằng sau khi bén rễ dưới đất liền leo lên, leo đến tận mái tường.
Sang mùa hè, những bông hoa tử đằng màu cam đỏ rực rỡ lần lượt nở rộ, phủ kín cả một bức tường, rực rỡ như mây hồng.
Thế tử kéo ta đi xem.
“Nguyên Di Lạc, giờ ta cũng rất thích hoa tử đằng.”
“Bởi vì, các nàng thật sự rất giống nhau.”
Ta những bông hoa tử đằng đang sinh sôi nảy nở, leo lên mãi, thẳng lên trời xanh.
Trong nháy mắt, nước mắt ta trào ra.
Làm hoa tử đằng có gì không tốt?
Dù sao, cuộc đời nào phải lúc nào cũng như ý, yếu đuối chưa chắc đã không thể vươn tới trời xanh.
[Hết]
Bạn thấy sao?