Lệ Dục Hành ngồi xổm trước thùng sắt, tất cả kỷ niệm của mình và Hạ Hi biến thành tro tàn.
Anh đau đớn ôm đầu:
“Hi Hi…”
Điện thoại trợ lý gọi đến.
“Lệ tổng, đã tra rồi.
Nửa tháng trước, Hạ tiểu thư đã bay sang nước Y.
Tài sản nhà họ Hạ đã thanh lý hết, ngay cả tòa nhà Hạ thị cũng đã bán.”
Điện thoại rơi khỏi tay .
Cô… đi rồi sao?
Sao lại có thể đi như ?
Sắc mặt Lệ Dục Hành trắng bệch.
Anh gọi cho Hạ Hi vô số lần, chỉ nghe thông báo:
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không tồn tại, xin vui lòng gọi lại sau.”
WeChat thì đã bị xóa.
Anh không tin.
Anh đến nhà cũ của Hạ gia — vắng tanh.
Đến công ty — trụ sở chính đã bán cho một nhà đầu tư ở Bắc Thành.
Các công ty con, có cái còn bán cho nước ngoài. Thông tin pháp nhân đều đã thay đổi.
Anh tìm cách liên lạc với cha mẹ Hạ Hi, cũng bặt vô âm tín.
Lệ Dục Hành cảm thấy bản thân như bị rút cạn linh hồn.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình và Hạ Hi sẽ đi đến bước không bao giờ gặp lại.
Nhưng giờ, tìm mãi vẫn không thấy , trong lòng bắt đầu hoảng loạn thật sự.
Anh gọi cho tất cả những người quen biết, câu trả lời nhận lại chỉ là:
“Chưa từng gặp Hạ Hi, cũng không hề liên lạc.”
Đông Phương Miễn thấp giọng giải thích, đầy lo lắng:
“Dục ca, 18% cổ phần Đông Phương thị trước đây ủng hộ tôi đều là của Hạ Hi.
Cô ấy đã bán hết cho trai tôi, nên tôi mới bị đá khỏi Đông Phương thị.
Lần trước và Lâm Vãn Tâm đám cưới ở tiệm áo cưới, tất cả những người có mặt hôm đó, ấy đều tính toán thanh toán hết.
Nhà họ Tả sụp đổ, tôi bị loại khỏi cuộc chơi, nhà họ Cát thì Cát Như Ước bị đày ra nước ngoài, nhà họ Thanh thì Thanh Noãn bị gả sang Tây Hải…
Tất cả bọn họ từng nhận ân huệ từ Hạ Hi, ấy đã lần lượt ép từng gia tộc một, khiến bọn họ bị chính gia đình mình bỏ rơi.
Chúng ta đều là từ nhỏ của ấy, chúng ta lại biết phản bội ấy, không một ai chịu cho ấy biết.
Cô ấy hận tất cả chúng ta.”
Sắc mặt Lệ Dục Hành trắng bệch, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy đau đớn.
“Cô ấy hận tôi… cũng hận các người!”
Điện thoại trợ lý lại vang lên.
“Lệ tổng, đã tra .
Trước khi đi, Hạ tiểu thư rời bệnh viện, rồi tới quán cà phê đối diện tòa nhà Lệ thị.
Người cuối cùng ấy gặp là — Tinh Thân.”
Trong mắt Lệ Dục Hành lập tức bùng lên cả ghen tuông lẫn phẫn nộ.
Tinh Thân — người thừa kế xuất sắc nhất nhà họ Tinh. Anh ta Hạ Hi.
Lệ Dục Hành lập tức gọi điện.
Anh phải biết vì sao trước khi rời Giang Thành, Hạ Hi lại gặp Tinh Thân.
Khi nghe hỏi về chuyện của Hạ Hi, Tinh Thân bật :
“Lệ Dục Hành, có phải hỏi hơi muộn rồi không?
Cuộc hôn nhân giữa và Hạ Hi vốn dĩ chỉ là một trò lừa gạt.
Chỉ là… bây giờ ấy mới nhận ra.”
“Tinh Thân, đây là chuyện giữa tôi và Hi Hi.
Cậu có biết ấy đi đâu không?”
“Biết. Cô ấy sang nước Y rồi, và sẽ không bao giờ quay lại nữa.
À quên, còn một chuyện… ngày mai là đại hội cổ đông của Lệ thị.”
“Đại hội cổ đông của Lệ thị, liên quan gì đến cậu?”
“Ha… bảy năm trước, vì áy náy khi cưới Lâm Vãn Tâm, đã chuyển hết số cổ phần đứng tên mình cho Hạ Hi.
Nửa tháng trước, Hạ Hi đã bán toàn bộ cổ phần Lệ thị cho tôi, trị giá 300 tỷ.
Còn … chuẩn bị cuốn gói khỏi Lệ thị đi!”
Lệ Dục Hành lập tức phun một ngụm máu tươi.
“Không… không thể nào!
Hi Hi sẽ không đối xử với tôi như .
Tinh Thân, có phải cậu lừa ấy không?”
“Lệ Dục Hành, vì mà Hạ Hi đã mấy lần suýt mất mạng, chưa từng để biết nửa lời.
Chỉ riêng 300 tỷ cổ phần đó… cũng chẳng đủ để trả lại những gì ấy đã dành cho suốt những năm qua.”
Tinh Thân cúp máy.
Lệ Dục Hành điên cuồng gọi lại:
“Tinh Thân! Nói rõ cho tôi! ‘Vì tôi mà ấy suýt chết mấy lần’ nghĩa là sao? Nói rõ!”
Tinh Thân lạnh:
“Nếu không phải vì ấy đến mức ấy, tôi đã liều mạng cướp ấy về rồi.
Nhưng lần này, sẽ không bao giờ có lại ấy nữa.
Sau đại hội cổ đông ngày mai, tôi sẽ đi tìm ấy.
Lệ Dục Hành, chờ mà xem — mất ấy rồi, cũng sẽ mất tất cả.”
Lần này, Tinh Thân không chỉ cúp máy mà còn gửi đến mấy tấm ảnh.
Lệ Dục Hành từng tấm một —
Hạ Hi khi còn trẻ, bị thương hôn mê, ngồi bên cạnh truyền máu cho , mỉm , đôi mắt chan chứa thương.
Vài tấm khác, gục bên giường , trên tay vẫn cắm kim truyền dịch.
Và sau này, thường xuyên đến bệnh viện — toàn là khoa huyết học.
Tinh Thân biết rất rõ: Hạ Hi chính là “túi máu dự phòng” của .
Trên tất cả hồ sơ, đều là chữ ký của Hạ Hi.
Trong đầu Lệ Dục Hành vang lên lời dối trá của ông nội — rằng Lâm Vãn Tâm mới là ân nhân cứu mạng .
Bạn thấy sao?