Liên Nhi nuốt thức ăn, ở nơi người không thấy khóe miệng của Lâm Vương Minh khẽ cong nhẹ, tùy tiện hỏi.
"Ngon không?"
Cô nhỏ có chút lúng túng vẫn gật đầu khen ngon, căn bản dễ nuôi, ăn gì đối với cũng không thành vấn đề, chỉ có điều cảm thấy hơi căng thẳng trước ánh mắt không mấy thiện cảm từ mẹ chồng.
Câu mẹ chồng nàng dâu quả thật không phải tự nhiên mà có, Liên Nhi như thấy tháng ngày sau này của có lẽ sẽ đầy sống gió với người phụ nữ kia.
"Ăn thêm đi."
Lâm Vương Minh lại gắp tiếp thức ăn vào chén của nhỏ, ánh mắt của Tĩnh Yên dần hiện ra những tia ác ý, nhỏ run nhẹ, vội vàng từ chối khéo.
"Tôi tự mình gắp , không cần thế đâu.
Anh để tôi ăn những món khác với chứ?"
"Ừm."
Người đàn ông tức thì dừng đũa lại, nét mặt lãnh đạm càng khiến cho Liên Nhi căng thẳng. Có một bữa sáng mà phải đối mặt với hai sắc thái đáng sợ, ngồi trên ghế mà tưởng chừng mình đang ngồi trên đống lửa, sơ hở sẽ có chuyện xấu xảy ra.
Liên Nhi để ý từng mị thái của mỗi người, sau đó mới dám vương tay tự gắp thức ăn. Người phụ nữ ở bên kia như chờ cơ hội đã lâu, Liên Nhi vừa gắp thức ăn lên bà liền giả vờ sơ ý đoạt trước miếng ăn ngon.
Mắt cáo bất ngờ mở to, đột ngột khựng lại vài giây, người mẹ chồng điềm nhiên như không có chuyện, lại sang người chồng đang khẽ nhíu mày, cho bối rối không biết phải sao, đành thu đũa về.
Miếng thịt ngon cư nhiên bỏ vào miệng Tĩnh Yên, cái miệng căng mọng ấy nhai ngoàm ngoàm, trông có phần mất đi sự cao quý của một phu nhân. Nhưng Tĩnh Yên không để ý, dẫu sao trong mắt con dâu bà đã thành mẹ chồng khó tính thì cứ để nghĩ như đến khi chuyện bà thành công.
"Ôi, hôm nay nhà bếp nấu ngon ghê!"
Thanh âm lanh lảnh, Liên Nhi cúi đầu không dám thể hiện sự đánh giá của mình với người phụ nữ, cách đoạt thức ăn của người khác vô tư như thế cũng không phải lần đầu mới thấy, nặn ra nụ miễn cưỡng cho qua.
Biểu trên khuôn mặt Tĩnh Yên hớn hở hơi lố lăng, từ trước đến giờ Lâm Vương Minh chưa từng thấy mẹ hắn bất lịch sự như , thừa biết bà đang muốn khó kia, hắn cũng chẳng muốn xem vào, để người tùy ý bắt nạt.
Bởi hắn cho rằng, Lý Liên Nhi thuộc quyền sở hữu của hắn, bắt buộc phải nghe lời hắn, khi nào nhiệm vụ hoàn thành mới phép rời đi. Cho dù, mẹ hắn hiện giờ có hoại kiểu gì thì cũng không khiến cho hắn bỏ kia, hoặc khiến rời khỏi hắn.
Còn Liên Nhi, trên bàn ăn đầy chông gai này không thể tùy tiện bỏ về phòng giữa chừng, ép buộc cơ thể mình ngồi đó, ăn cơm chang nước mắt trong lòng.
Cô không muốn bị mẹ chồng kì kèo như hôm qua, không ăn cơm trắng không mà chuyển hướng gắp những món thanh đạm hơn.
Người phụ nữ kia tiếp tục chuyện, chẳng thèm giữ vẻ thanh cao, công khai cướp giật miếng ăn của Liên Nhi, gắp bỏ vào chính chén cơm của mình.
Biểu trên khuôn mặt Liên Nhi xám xịt, xem ra con đường vợ hiền dâu thảo của sẽ nhiều trắc trở gian truân, vừa mới về dâu một ngày mà đã bị mẹ chồng khó dễ.
Mức độ hiện giờ vẫn còn nhẹ, sau này còn bao nhiêu khó khăn nữa ?
Nội tâm Liên Nhi gào thét lên, ước đây chỉ là giấc mơ, hiện thực rất nhanh đánh vào mặt, buộc phải thức tỉnh.
"Mang thêm thức ăn lên đi!"
Người đàn ông kia không giải vây cho Liên Nhi, còn cố ý cho người đem thức ăn lên tùy ý cho mẹ hắn tranh giành.
"Ăn đi, còn gì? Chê đồ nhà tôi sao?"
Hắn nhíu mày không vừa ý, Liên Nhi sao dám trái ý hắn, ngoài mặt đến tận đáy lòng căng thẳng tột độ vẫn phải giữ sự hòa nhã hết mức với hắn.
"Để bát canh hầm qua chỗ thiếu phu nhân!"
Một bát canh gà hầm củ sen thơm phức đang đặt ở giữa bàn đột ngột chuyển đến chỗ Liên Nhi, cho sắc mặt tái nhợt tức thì.
Người phụ nữ kia liếc mắt tựa hồ muốn bóp chết người, Liên Nhi cảm nhận sợ hãi không thôi, không dám nhận ý tốt của hắn.
"Trên bàn chỉ có một món hầm, chúng ta dùng bữa chung, nên để ở giữa đi!"
Cô chủ cầm bát canh hầm đặt lại vị trí cũ, ngay lập tức liền hứng chịu ánh mắt gay gắt từ Lâm Vương Minh, hắn không gì, tiếp tục dùng bữa.
Liên Nhi gắp món nào đều bị người phụ nữ kia lấy mất, không thể nhịn thêm nữa, nhẹ nhàng đặt đũa xuống bàn, nhu mì cúi đầu.
"Mẹ, Lâm Tổng, con no rồi!... Con xin phép về phòng mình..."
Còn chưa kịp đứng dậy, cánh tay rắn chắc hữu lực của người đàn ông đem kéo lại.
"Ai cho đi?"
"Tôi...."
Vầng trán nhỏ toát mồ hôi hột, linh cảm mách bảo chuyện bất an, Liên Nhi mấp máy môi nhuận hồng không ngừng, muốn lại sợ phật lòng.
Lâm Vương Minh bất thình lình nổi nóng với , lực tay bóp mạnh cổ tay bé nhỏ đến nhức nhói, mà Liên Nhi lại không thể thể hiện ra cảm giác đau đớn.
Cô ngồi im trên ghế không dám ngọ nguậy, hắn gắp thức ăn bỏ vào chén còn dư thừa, gắt gỏng.
"Ăn cho hết! Cô mà bỏ thừa thức ăn thì đừng trách tôi!"
Cô nhỏ uất ức trong lòng, chầm chậm khuất nhục cầm đũa lên tiếp tục ăn, bấy giờ cõi lòng là biển mặn nước mắt. Từ lúc lọt vào tay hắn chưa có lấy một ngày bình yên.
Đã thế, mẹ chồng còn nắng mưa thất thường, tự nhiên nổi giận càng bữa cơm đột nhiên trở khó nuốt hơn.
"Đúng là chướng mắt!
Ăn mà cũng hoạnh họe thức ăn nhà chồng, chê sao?"
"Con..."
"Im!"
Lời bị cướp mất trắng trợn, Liên Nhi chưa kịp giải thích thì đã bị Lâm Vương Minh trút giận, đày đọa.
"Khi mẹ tôi đang quở trách không phép lên tiếng!
Làm con dâu mà dám trả treo với mẹ chồng, qua ngay bên đó quỳ nhận lỗi với mẹ tôi ngay!"
"Tôi..."
"Lời chồng cũng dám cãi?"
Hắn nhướng mày kiếm uy nghiêm, chỉ cần gằn giọng nhỏ đã lo sợ bất an, ấm ức trong lòng đều phải cố đè nén, hèn mọn không khác gì một nô lệ bước sang chỗ người phụ nữ, quỳ dưới chân bà.
"Con xin lỗi mẹ..."
Cô nhỏ đáng thương cuối cùng cũng bị bức đến rơi lệ, Tĩnh Yên chứng kiến khó chịu đến mức không muốn tiếp tục hấn, đứng lên bỏ đi.
"Mất hết khẩu vị! Sau này nên học kĩ quy tắc của Lâm gia đi!"
Dứt lời, người phụ nữ đi ngay không ngoảnh mặt lại, Liên Nhi vẫn còn quỳ dưới sàn, lồm cồm định đứng lên bất thình lình người đàn ông ấn xuống.
"Ai cho phép đứng dậy?"
Bạn thấy sao?