Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, từ trong bóng tối, ba tôi bước ra…
Do tác dụng của thuốc, Tiêu Diễn đã không thể cử .
Dưới ánh đèn mờ, ba tôi chậm rãi tiến lại gần ta: “Tình trạng của Tịch Tịch đã rất nguy cấp, ấy cần thay máu sớm.
Cậu là người phù hợp nhất.”
“Tôi đã bị giam trong địa ngục bao năm qua nghiên cứu đống thuốc này. Giờ cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi.”
22
Tiêu Diễn đã chết.
Anh ta trả mạng cho mẹ tôi, và cũng dùng tính mạng của mình để kéo dài sự sống cho tôi.
Suốt những năm ở nước ngoài, ba tôi thật ra vẫn đang ở trong một căn cứ bí mật.
Đó là một tổ chức chuyên nghiên cứu thí nghiệm cơ thể người – đầy rẫy cấm kỵ.
Ba tôi bị lừa đến đó. Ban đầu, ông tưởng mình sẽ có đất dụng võ, có thể phát minh ra những phương pháp cứu người chưa từng có trong lịch sử.
Nhưng rồi ông mới nhận ra, cái gọi là “cứu người” ấy… chẳng qua là cách để người giàu kéo dài mạng sống bằng sinh mạng của người nghèo.
Lấy mạng đổi mạng.
Ba tôi đã nhẫn nhịn suốt nhiều năm mới trốn thoát . Nhưng ông không dám trực tiếp quay về tìm tôi.
Sau này, ông tìm đủ mọi cách mới liên lạc .
Lần tôi bay sang nước ngoài tìm ba, tôi gặp tai nạn xe.
Dù nỗ lực cứu chữa đã giúp tôi giữ mạng, tim tôi đã hỏng. Tôi sẽ không sống bao lâu nữa.
Không chỉ cần thay tim, tôi còn cần thay máu.
Mà ba tôi – người đã nghiên cứu trong bóng tối bao năm – có thể cứu tôi.
Chỉ là, phương pháp ấy… không thể dùng ánh sáng để chiếu rọi.
Phải lấy mạng đổi mạng.
Tôi mang nhóm máu hiếm – máu gấu trúc.
Tiêu Diễn cũng .
Anh ta là người thích hợp nhất.
Anh ta đã mẹ tôi. Đáng lẽ ra, ta phải đền mạng từ lâu.
Sau khi ba cứu tôi, tôi mất gần một năm để dưỡng bệnh.
Rồi tôi trở lại bên Tiêu Diễn, mang theo những loại thuốc mà ba tôi đã chuẩn bị cho tôi.
Loại thuốc đó đưa vào máu Tiêu Diễn từ trước, để khi truyền sang cơ thể tôi sẽ không xảy ra phản ứng bài xích.
Ba tôi không cho phép bất kỳ sơ suất nào xảy ra trong ca phẫu thuật.
Làm theo lời dặn của ba, tôi đã bỏ thuốc vào đồ ăn của Tiêu Diễn, sau đó tiêm thêm một liều vào cơ thể ta.
Trong nồi canh tôi nấu, tôi đã bỏ đủ liều lượng.
Tôi chờ đợi — chờ ngày Tiêu Diễn dùng chính cơ thể ta để trao cho tôi một cuộc sống mới.
Bởi đó là món nợ… mà ta phải trả cho tôi.
23
Sau khi hồi phục, tôi cùng ba chuyển đến một quốc gia tên là A.
Đó là nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, ít người, yên tĩnh và bình yên.
Thời gian này, tôi và ba ngoài việc ở nhà nấu nướng, thì thỉnh thoảng lại ra ngoài câu cá, ngắm cảnh.
Bên bờ biển, ba nhặt vỏ sò rồi tỉ mẩn thành dây chuyền.
Khi ánh mắt đầy thương của ba, tôi bỗng nhớ lại hồi còn nhỏ.
Ngày đó, tôi từng thấy bé nhà bên ba mẹ dẫn ra biển chơi, rồi mang về một sợi dây chuyền từ những vỏ sò lấp lánh.
Tôi lúc ấy, thật sự rất ghen tị…
Về sau, khi tôi kể lại chuyện này cho ba nghe, ông khi ấy vẫn đang vùi đầu trong phòng thí nghiệm, bận rộn đến mức chẳng có thời gian ngẩng lên.
Ông dịu dàng dỗ tôi: “Tịch Tịch ngoan, chờ ba hoàn thành thí nghiệm này xong, ba sẽ dẫn con đi…”
Thế , chúng tôi mãi vẫn không đi .
Và rồi, khoảng thời gian này… ba tôi đã cố gắng hoàn thành tất cả những ước mơ hồi nhỏ của tôi, từng điều một.
Đêm hôm ấy, tôi đeo sợi dây chuyền vỏ sò lấp lánh ấy, bình yên chìm vào giấc ngủ.
24
Khi tôi tỉnh dậy… ba tôi đã biến mất.
Trong phòng ba, tôi tìm thấy một quyển sổ nhỏ.
Bên trong là danh sách những ước mơ thuở nhỏ của tôi, từng dòng đều có dấu tích ba đã đánh dấu hoàn thành.
Ngoài ra, còn có một bức thư.
Là lá thư ba tôi để lại – những lời mà ông chưa từng với tôi:
“Tịch Tịch, khi con đọc bức thư này, ba đã không còn trên đời nữa.
Xin con đừng tìm ba nữa. Con ngoan của ba, cả đời này, ba nợ mẹ con và con quá nhiều…
Hồi nhỏ, bà nội con lâm bệnh nặng.
Mỗi ngày, ba phải chứng kiến mẹ mình đau đớn quằn quại vì bệnh tật, ba đã tự hứa với bản thân: Sau này nhất định phải trở thành một bác sĩ, nhất định phải đánh bại bệnh tật.
Rồi mẹ mất… Nhưng ba đã trở thành bác sĩ như mong muốn.
Người ta ba là thiên tài y học. Nhưng họ không biết, những đêm dài người ta đã chìm trong giấc mộng, ba vẫn còn trong phòng thí nghiệm…
Tịch Tịch, tổ chức bí mật kia sẽ không bỏ qua cho ba.
Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ lần ra dấu vết, khi đó, ba sẽ liên lụy đến con.
Là bác sĩ, sứ mệnh là cứu người.
Dù Tiêu Diễn đáng chết, việc ba dùng ta để kéo dài mạng sống cho con… cũng đã đi ngược lại lời thề y đức ban đầu.
Ba chỉ còn cách… chọn cái chết.
Hơn nữa, ba… cũng rất nhớ mẹ con rồi.
Đời này, gặp mẹ con, sinh ra con… đã là điều tuyệt vời nhất với ba.
Tịch Tịch, hãy sống thật tốt.
Nhớ lấy, trước khi người khác… nhất định phải học cách chính mình trước.”
— Toàn văn kết thúc.
Bạn thấy sao?