17
Tiêu Diễn giận dữ, đẩy tôi ngã xuống đất.
Một lúc lâu sau, ánh mắt ta trở nên u tối, giọng khàn đục, run rẩy: “Tịch Tịch… em không thể đối xử với như …”
“Em là người phụ nữ đầu tiên của … Em phải biết, những người khác chỉ là qua đường, … chưa từng nghĩ sẽ rời xa em…”
Anh ta máu vẫn đang chảy từ bàn tay, giọng dần nghẹn lại: “Ngày trước bị thương, em đã rút máu của mình để cứu , rất nhiều máu…”
Đến cuối cùng, trong lời của ta đã có cả sự cầu xin: “Giờ đau khổ thế này, tại sao em không ôm , không an ủi nữa?”
“Tịch Tịch… đừng như … Em phải mãi mãi thuộc về …”
Anh ta ôm chặt lấy tôi, như muốn khảm tôi vào xương tủy.
Tôi thấy sự yếu đuối trong ta, cuối cùng không phản kháng nữa: “A Diễn… em thật sự không thể gì …”
Tay tôi nhẹ nhàng đặt lên ngực : “A Diễn… em vẫn chưa rời xa đâu…”
Ít nhất là… chưa phải bây giờ.
18
Tiêu Diễn ngủ rất chập chờn, không hề yên giấc.
Trước khi ngủ, ta nắm chặt tay tôi, giọng trầm thấp: “Tịch Tịch… em đừng rời xa .
Tận đến hôm nay… mới nhận ra… thật sự em.”
“Chỉ khi ở bên em, mới cảm thấy lòng mình thật sự bình yên.”
Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, khi tôi đang nấu canh trong bếp, thì nghe thấy tiếng đồ vật rơi vỡ từ trong phòng ngủ.
Ngay sau đó, Tiêu Diễn lao vào.
Gió lạnh từ bên ngoài ùa vào, cuốn bay lớp sương mờ trong bếp, khuôn mặt tiều tụy của ta hiện rõ trong ánh sáng mờ ảo.
Tôi quay người múc canh, thì ta từ phía sau ôm chặt lấy tôi.
Tiêu Diễn cúi đầu, vùi mặt vào bờ vai tôi, giọng có chút run rẩy: “Tịch Tịch, vừa mơ thấy ác mộng… Anh mơ thấy em rời bỏ lần nữa… Đừng đi, xin em đừng đi!”
Vòng tay của Tiêu Diễn siết chặt, khi môi ta sắp chạm vào tôi, tôi nghiêng đầu tránh đi.
Thấy tôi từ chối, ánh mắt ta tràn đầy kinh ngạc — vì trước đây, tôi chưa từng từ chối ta chuyện này.
Giờ phút này, khoé mắt Tiêu Diễn đã đỏ hoe: “Tịch Tịch, em… còn không?”
Anh ta khẩn thiết muốn có một câu trả lời từ tôi.
Tôi chỉ nhẹ nhàng gỡ tay ra, quay lại tiếp tục múc canh: “A Diễn, em nấu món canh này đặc biệt cho . Anh gầy đi nhiều rồi, phải ăn nhiều vào nhé.”
Lần đầu tiên, Tiêu Diễn trở nên ngoan ngoãn trước mặt tôi như .
Anh ta vội vàng đón lấy chén canh: “Tịch Tịch, vất vả cho em rồi…”
Ngón tay khẽ vuốt lên mép chén sứ, giọng dịu dàng chưa từng thấy, như thể đang dệt nên một chiếc lưới mềm mại tự ru mình:
“Tịch Tịch, em bỏ công nấu canh cho … chắc chắn là vì vẫn còn như trước, đúng không?”
Hình ảnh ta dịu dàng đến mức run rẩy sợ mất tôi, là điều mà trước đây, đến trong mơ tôi cũng không dám mong.
Nếu là trước kia, chắc chắn tôi sẽ cảm đến bật khóc.
Nhưng hiện tại gương mặt vẫn đẹp trai như xưa của , tôi lại chỉ thấy một nụ lạnh lẽo trong lòng.
Thời gian đã thay đổi tất cả.
Chỉ còn lại một mảnh hoang tàn…
Bạn thấy sao?