Đỗ Quyên – Chương 9

12Không biết đã hôn mê bao lâu.Nhắm mắt, bên tai là tiếng mưa róc rách không ngừng gõ, thân thể bị bao bọc trong một vòng tay rộng lớn cứng rắn, nhẹ nhàng lay , giống như phiêu dạt trên thảo nguyên bao ở Bắc Địa, có ngọn gió mạnh mẽ sảng khoái, tùy ý lướt qua từng sợi tóc."A Ninh..."Ai đang gọi ta.Ai còn gọi ta như .Ta toàn thân nóng bừng, không mở mắt ra , ý thức không rõ đẩy người kia ra: "Đi... không thể đến gần quá..."Sẽ lây bệnh.Nhưng người kia như núi đá bất , ôm chặt vai ta, cằm tựa lên đỉnh đầu ta, lồng n.g.ự.c phập phồng không ổn định, giống như tìm bảo bối mất đi rồi tìm lại ."Không buông..." Hắn khàn giọng thì thầm, không biết cho ai nghe, "Sẽ không bao giờ buông tay nữa."Dịch bệnh giày vò người bệnh, cũng giày vò người chăm sóc. Sốt cao kèm theo nôn mửa, suốt đêm không ngừng, thuốc đều không đút vào .Ta cũng không nhớ rõ mình đã nôn bao nhiêu lần, cho đến cuối cùng ngay cả nước chua cũng không nôn ra . Người ôm ta vẫn luôn không rời đi, không ngừng vỗ về sau lưng và n.g.ự.c cho ta.Trong lúc mơ màng, loáng thoáng nghe thấy trong trướng không ngừng có người ra vào, báo cáo chiến sự.Ta hé mắt, thấy khuôn mặt gầy gò của Bùi Ngụy, râu ngắn xanh rì, mượn ánh đèn yếu ớt xem quân báo, vết hằn giữa hai mày càng sâu hơn.Hà tất phải ...Ta mấp máy môi, muốn hắn đi. Cục diện như , hắn là trụ cột, không thể có sai sót. Nhưng cổ họng đau rát, không kịp phát ra âm thanh, một cơn ho ập đến.Bùi Ngụy nghe thấy tiếng, vội vàng bưng nước ấm đến bên miệng ta, giống như dỗ trẻ con ôm lấy, chậm rãi vỗ lưng."A Ninh ngoan, bệnh sắp khỏi rồi, đợi muội khỏi, ca ca dẫn muội về nhà, cùng muội cưỡi ngựa, xem đèn lồng... Ca ca nợ muội, cả đời này đều dùng để trả cho muội, có không?"Không .Một chút cũng không tốt.Ta gục trên vai y, sống mũi cay cay, không phân biệt đau ở đâu, đột nhiên không thể nhịn nữa, một hàng nước mắt trong suốt theo sống mũi lặng lẽ rơi xuống.Bùi Ngụy không phát hiện, vẫn còn bên tai những lời về nhà gì đó.Giống như . Không đáng để trong lòng.13Đợi ta dần hạ sốt, đã là bảy ngày sau.Thị nữ mang nước đến lau rửa cho ta, ta cúi đầu, thấy khuôn mặt phản chiếu trong chậu nước, sáng sủa như cũ, nốt ruồi đỏ giữa trán đã phai nhạt, diễm lệ chói mắt.Ngay cả A tỷ chu gia , thấy khuôn mặt của ta, cũng ngây người một lúc lâu. Mãi đến khi Bùi Ngụy có việc đi ra ngoài, nàng ấy mới dần dần hoàn hồn từ sự xa lạ câu nệ.Nàng ấy vui mừng chắp tay: "A Di Đà Phật, muội không sao."Ta yếu ớt , hỏi nàng ấy hình dịch bệnh bên ngoài thế nào rồi."Có phương thuốc của muội, đều chuyển biến tốt rồi, số người mới nhiễm bệnh cũng ít đi," nàng ấy , "Mọi người đều ca tụng ân đức của muội, ngay cả ta cũng thơm lây."Ta lắc đầu: "Chuyện trong bổn phận, không đáng nhắc đến. Chiến sự ở Bành Thành, tốt chứ?"Kể từ khi Chu Hoa tòng quân xuất phát, cũng đã gần một tháng có lẻ rồi.A Tỷ nghĩ đến cũng đã vất vả một thời gian, mắt thâm quầng, nghe mệt mỏi : "Nghe rất thuận lợi, Lưu Hiển bị đánh ra khỏi Bành Thành, rút lui về bờ bên kia Lôi Trì. Thủy quân của Hoài Nam cũng đã luyện xong, Yến Hầu không lâu nữa sẽ đích thân xuất binh, nghĩ rằng rất nhanh sẽ thái bình."Như thì tốt.Chu Hoa chắc cũng đã có thời gian rảnh, không biết có gửi thư về không.Màn trướng vén lên, Bùi Ngụy bước vào.A Tỷ thấy hắn, vội vàng với ta, cáo biệt : "Vậy Tiểu Hoa muội..."Nàng ấy dường như cảm thấy không nên gọi ta bằng cái tên này nữa, nhất thời khựng lại, mím môi, ta thật sâu: "Muội bảo trọng, ta đi đây."Không hiểu sao, ánh mắt này khiến ta có chút hoảng hốt.Ta chống mép giường, đứng dậy: "A Tỷ?"Màn trướng hạ xuống, Bùi Ngụy đi tới, chắn tầm mắt: "Được rồi, người cũng đã gặp, nên ngoan ngoãn nghe lời nghỉ ngơi đi."Hắn vén chăn lên, ôm ta vào lòng đắp kín. Hắn cố gắng nhặt lại sự dịu dàng đã xa lạ, đôi mắt phượng khép hờ, đều là uy nghiêm không cho phép phản kháng.Ta cúi đầu tránh tay hắn, ngón tay khựng lại, như không có việc gì thu về, nhẹ giọng ."Vài ngày nữa ta sẽ đưa muội về Yến Quận, muội không cần lo lắng gì cả." 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...