Đồ Chơi Của Tống [...] – Chương 4

“Nước mũi dính lên áo tôi rồi.”

“Trần Miểu, bên ngoài đồn rằng em là dâu nuôi của tôi. Nếu tôi chết, em phải ở góa cho tôi, nghe rõ chưa?”

“Trần Miểu, việc đúng đắn duy nhất mà Trần Phong trong đời này, là góp một chút công lao để em sinh ra.”

“Trần Miểu, sau này tôi sẽ bảo vệ em cả đời.”

Tống Lâm Xuyên không biết, những lời khi ấy, tôi đều tin.

“Trần Miểu…”

“Trần Miểu…”

Tiếng gọi ngày càng lớn.

Tôi mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Trên bàn có một tuýp thuốc mỡ, Tống Lâm Xuyên đang bôi thuốc lên cổ tay tôi.

“Đau không?”

“Ra ngoài, không thì tôi gọi cảnh sát.” Tôi bật đèn, cuối cùng nhận ra đây không phải là mơ.

Hai giờ sáng, Tống Lâm Xuyên đến căn hộ cho của tôi.

Thật sự quá điên rồ.

Giọng trầm thấp của vang lên trong màn đêm, bàn tay to lớn nắm lấy vai tôi. Đau, so với nỗi đau của ung thư thì chẳng đáng gì.

“Trần Miểu, tôi và Tô Âm đính hôn, tại sao em không có chút phản ứng nào?”

“Suốt một tháng nay, tôi luôn chờ em về nhà, luôn chờ đợi. Trần Miểu, em chưa bao giờ để tôi phải chờ lâu như .”

“Chỉ cần em một câu thích tôi, tôi sẽ hủy bỏ hôn ước ngay lập tức.”

“Trần Miểu, em đi, em thích tôi. Tôi sẽ gọi cho Tô Âm, gọi cho truyền thông ngay bây giờ.”

Tự kiêu đến tận xương tủy như Tống Lâm Xuyên.

Người luôn cao cao tại thượng như .

Thì ra cũng có ngày chủ hạ mình.

Thì ra hôn ước với Tô Âm, người bị giày vò chưa bao giờ là tôi.

Người gần như sụp đổ cũng chưa bao giờ là tôi.

“Tống Lâm Xuyên, buông tay ra, bẩn.”

Tôi né khỏi bàn tay .

Tống Lâm Xuyên hoảng hốt: “Có phải Tô Âm đã gì với em không? Trần Miểu, tôi chưa từng vào ta.”

“Không quan trọng nữa.” Tôi cắt lời : “Tống Lâm Xuyên, đi đi.”

Cơn đau bụng ngày càng dữ dội, sức lực của tôi sắp cạn kiệt.

“Miểu Miểu, tôi sai rồi. Từ giờ tôi sẽ theo đuổi em, không? Dù sao chúng ta còn cả đời mà…”

Sau một trận ho dữ dội, tôi nếm thấy vị máu trong miệng.

Tống Lâm Xuyên như phát điên, ôm chặt tôi vào lòng: “Miểu Miểu, em sao thế? Miểu Miểu, trả lời tôi đi, Miểu Miểu!”

Đúng , thật buồn .

Anh vẫn chưa biết rằng, tôi đã không còn “cả đời” nữa rồi.

8

Trên đường đến bệnh viện.

Tống Lâm Xuyên nắm chặt tay tôi, liên tục gọi tên tôi.

Giống hệt như năm tôi mười hai tuổi, xông vào phòng ngủ, ôm chặt lấy tôi, thì thầm gọi “Miểu Miểu”.

Vẫn là cảm giác bất lực đó, vẫn phiền phức như .

Xung quanh ồn ào, náo nhiệt.

Tôi chỉ thấy tiếc nuối, có lẽ lời hẹn đến hồ Nhĩ Hải với Lục Khả sẽ không thực hiện nữa.

Khi mở mắt ra, tôi đang nằm trên giường bệnh.

Bộ vest của Tống Lâm Xuyên nhàu nhĩ, quai hàm lởm chởm râu xanh, đôi mắt đầy tơ máu.

Anh nắm lấy bác sĩ, đôi môi run rẩy: “Sao có thể là ung thư? Cô ấy ăn uống, môi trường sống đều rất tốt. Chắc chắn các đã kiểm tra nhầm?”

“Thưa , xin hãy bình tĩnh. Cô Trần đã chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối cách đây một tháng và đã tái khám nhiều lần. Không có khả năng sai sót. Cô ấy không với sao?”

Tống Lâm Xuyên ngồi phịch xuống ghế, cả người như mất hồn.

Tôi chậm rãi mở mắt.

Tống Lâm Xuyên lập tức lao tới, nắm lấy tay tôi, quỳ nửa người bên giường: “Miểu Miểu, tại sao, tại sao chứ?”

Nước mắt lăn xuống, nóng đầu ngón tay tôi.

“Miểu Miểu, sao em không với ? Chúng ta không chiến tranh lạnh nữa không, sau này sẽ không bao giờ như nữa. Anh đã hủy hôn với Tô Âm rồi, em không cần phải ngoan, sẽ tôn trọng em.”

“Em muốn buộc tóc kiểu gì thì buộc, mặc gì thì mặc.”

“Muốn đi Nhĩ Hải, đi Paris, sẽ đặt vé ngay bây giờ.”

“Miểu Miểu,” giọng nghẹn ngào đến mức gần như không thốt nên lời, “chúng ta còn chưa chính thức nhau, tại sao thời gian lại ngắn đến thế?”

“Chẳng phải vì bận tán tỉnh Tô Âm, hoàn toàn không để ý đến trạng sức khỏe tồi tệ của Miểu Miểu hay sao?”

Lục Khả bước tới, ánh mắt như muốn thiêu cháy Tống Lâm Xuyên.

“Tất cả quần áo của ấy đã rộng hơn một vòng, mặc không vừa nữa, bị mù à? Không ra à?”

“Tống Lâm Xuyên, tôi hỏi , tự nghĩ xem đã gì trong suốt tháng qua.”

“Anh đính hôn với Tô Âm, dung túng ta chiếm văn phòng của Miểu Miểu, dung túng ta sỉ nhục Miểu Miểu, thậm chí còn mất cả chuỗi san hô mà bố Miểu Miểu tặng ấy.”

“Anh có biết không? Bác sĩ Miểu Miểu vốn dĩ có thể sống ít nhất ba tháng. Ban đầu ấy đã định quay về tìm , dành toàn bộ thời gian còn lại bên .”

“Tống Lâm Xuyên, còn nhớ không? Miểu Miểu mất cả cha lẫn mẹ, ấy không còn người thân. Anh đã đối xử với ấy như thế nào, tự mình nghĩ lại đi. Một người vốn hoạt bát như , bị bạo lực mạng ép thành trầm cảm. Bây giờ, ấy chỉ còn sống nhiều nhất là một tháng.”

“Tôi còn sẽ cùng ấy đi ngắm trăng ở Nhĩ Hải.”

Lục Khả lau nước mắt, ngồi xuống bên cạnh tôi: “Miểu Miểu, chúng tôi có phiền em không?”

Tôi gật đầu, chỉ vào Tống Lâm Xuyên: “Hơi thở của phiền tôi, đi ra đi. Tôi không muốn thấy .”

“Miểu Miểu, cầu xin em, đừng như thế.” Tống Lâm Xuyên từ quỳ một chân chuyển thành quỳ cả hai.

Cậu chủ nhỏ ngang ngược, hung tàn của nhà họ Tống, ngay cả cha mẹ cũng không buộc quỳ.

Vậy mà bây giờ, quỳ gục bên giường tôi.

Đến cả Lục Khả cũng ngây người.

Tôi giữ vẻ bình thản, thu lại nụ : “Đi ra ngoài.”

Lục Khả cuối cùng cũng lấy lại tinh thần: “Miểu Miểu bảo cút, không nghe thấy à?”

“Lúc nãy không phải còn Miểu Miểu sao? Sao, đến lời ấy cũng không nghe? Tôi cho biết, nếu ấy giận thêm nữa, Miểu Miểu thật sự sẽ bị chọc tức mà chết đấy.”

Tống Lâm Xuyên mở cửa, từng bước ngoái đầu lại, rời đi.

9

Tôi ở lại bệnh viện một tuần.

Không biết Tống Kỷ Nhiên nghe tin từ đâu, ấy bay từ nước ngoài về để thăm tôi.

“Miểu Miểu, luôn biết Lâm Xuyên ghét bố em. Nếu ngày đó, khi nhận nuôi em, có thể kiên quyết hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác.”

Nếu ngày đó tôi chọn người ôn hòa như Tống Kỷ Nhiên.

Hoặc năm mười hai tuổi, tôi đi du học cùng .

Có lẽ kết cục thật sự sẽ khác.

Ít nhất, tôi sẽ sống vui vẻ ba tháng cuối đời.

Nhưng đời không có chữ “nếu”.

Bảy tuổi gặp nhau, mười sáu năm bên nhau, Tống Lâm Xuyên từ lâu đã trở thành một phần không thể phai mờ trong cuộc đời tôi.

Tôi đã rung , đã đấu tranh, đã khao khát, cũng từng thất vọng.

Cuối cùng, tất cả đều trở về bình lặng.

Còn chuyện Tống Lâm Xuyên có thể chấp nhận và buông bỏ hay không.

Đó là vấn đề của .

Một tuần sau, tôi xuất viện.

Lục Khả vẫn đưa tôi đến hồ Nhĩ Hải.

“Miểu Miểu, tiếc quá, với trạng sức khỏe của cậu hiện tại, không thể bay quốc tế . Nếu không, tôi đã có thể cùng cậu đi Paris, Maldives, hay nướng chim bồ câu ở Tháp nghiêng Pisa rồi.”

“Khi nào cậu đi chơi, nhớ rải tro của tôi ở những nơi đó. Coi như tôi cũng từng đặt chân đến.”

Lục Khả ngậm cọng cỏ đuôi chó, gật đầu.

“Miểu Miểu, Tống Lâm Xuyên đã quỳ ở cổng bệnh viện suốt một tuần. Bây giờ ta lại đuổi đến Vân Nam. Cậu có muốn gặp ta một lần không?”

“Đẹp quá.” Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ mặt hồ lấp lánh ánh sáng, mí mắt ngày càng nặng.

Lục Khả ngẩng lên trời: “Miểu Miểu, sao tôi có cảm giác Tống Kỷ Nhiên thích cậu nhỉ?”

“Đừng bậy, Tống thích đàn ông mà.”

“Ồ, tôi còn định nếu ấy không thích cậu, thì nhờ cậu giới thiệu cho tôi. Anh ấy là 1 hay 0?”

“Không chắc, cảm giác là… 1?”

“Miểu, thằng nhóc kia kìa, nó rút cái ghế dưới mông mẹ nó rồi. Xong luôn, tối nay mông thằng nhỏ chắc nở hoa.”

“Tôi nhất định không sinh con sau này.” Tôi và Lục Khả đồng thanh, nhau .

“Miểu Miểu.”

“Miểu Miểu.”

“Trần Miểu?”

“Ngủ đi. Ngủ dậy rồi, tôi dẫn cậu đi vòng quanh thế giới.”

“Không phải Trần Miểu.”

“Chưa hết.” Tống Lâm Xuyên quỳ trước cửa nhà Lục Khả suốt ba ngày.

Lục Khả chịu không nổi, ra ngoài đưa cho ta một ít tro.

“Tống tổng, tôi không phải vì cảm thế. Chỉ là tôi nghĩ, dù là kẻ khốn nạn, Miểu Miểu từng .”

Tống Lâm Xuyên cầm lọ tro nhỏ xíu, hôn lên, rồi áp vào tim mình.

Lục Khả không đành lòng cảnh tượng đó, quay lưng đóng cửa lại.

Sau đó, có tin Tống Lâm Xuyên từ chức tổng giám đốc tập đoàn Tống Thị, bắt đầu đi du lịch khắp nơi. Tin tức chấn trong giới kinh doanh.

Có người , ấy cao nhân chỉ điểm.

Có người , ấy đi tìm dấu vết của người vợ đã khuất.

Cũng có người , ấy đang cố gắng chuộc lại đã vuột mất.

Và có người , ấy đang chuộc tội.

(Hết.)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...