Vài phút sau, một đoạn video từ camera giám sát gửi đến điện thoại tôi.
Trong video, Lục Kiều Kiều cầm lấy chiếc cốc của tôi, sau đó nhếch môi khẩy, cố buông lỏng tay, để nó rơi xuống bồn rửa.
Chu Cách Sâm mà dám đưa ta về nhà.
Hôm qua chuyện sợi dây chuyền khiến tôi tức giận, đơn giản chỉ vì tôi thấy tiếc cho một món đồ đẹp.
Lục Kiều Kiều không xứng với nó, sợi dây đó đeo trên cổ ta chẳng khác nào hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Nhưng bây giờ, ta dám bước vào phòng tôi, đụng vào đồ của tôi, ngang nhiên khiêu khích tôi ngay trên địa bàn của tôi.
Đây không còn là chuyện tranh giành đàn ông nữa.
Mà là một sự sỉ nhục trắng trợn.
Cơn giận bùng lên như lửa cháy, thiêu rụi hoàn toàn lý trí của tôi.
Tôi vung tay, chiếc cốc tinh xảo vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Cùng với nó, cuộc hôn nhân của tôi và Chu Cách Sâm cũng tan nát.
Tôi bước vào phòng, cầm điện thoại gọi cho luật sư của mình.
“Alo, Nghiêm Dư, giúp tôi soạn thảo đơn ly hôn.
Càng nhanh càng tốt.”
Tôi, Giang Mạt Mạt, là ai chứ?
Chiếc cốc đã có vết nứt, tôi thà đập vỡ còn hơn.
Tương tự, đàn ông đã dơ bẩn, tôi cũng không cần nữa.
Sáng thức dậy, không thấy bóng dáng Chu Cách Sâm đâu.
Người giúp việc với tôi, ta vừa nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời đi.
Tôi nghĩ, chắc lại là chuyện của Lục Kiều Kiều.
Rửa mặt, ăn sáng xong, tôi tự lái xe đến công ty.
Ngay trước cổng, suýt chút nữa tôi bị một đứa bé va vào.
Bát cháo nóng trên tay con bé đổ thẳng lên váy tôi.
Nó hoảng hốt, líu lưỡi xin lỗi, đồng thời luống cuống lấy khăn giấy lau vết bẩn trên váy tôi.
Tôi theo phản xạ muốn không sao, con bé đột nhiên quỳ sụp xuống, níu lấy tay tôi cầu xin tha thứ.
Rõ ràng là mùa hè, mà nó lại mặc một chiếc áo khoác dày cộm, cũ rách, khuôn mặt lấm lem vẫn có thể thấy những đường nét đẹp đẽ.
Khoảnh khắc nó ngẩng đầu lên, tôi chợt có cảm giác quen thuộc, nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Tôi không quan tâm đến hành kỳ lạ của nó, chỉ phất tay ra hiệu cho bảo vệ đưa nó đi.
Khi lấy khăn ướt trong túi xách, tôi mới phát hiện điện thoại của mình đã biến mất.
Nhận ra điều gì đó, tôi lập tức túm lấy cánh tay con bé, thò tay vào túi áo khoác của nó.
Quả nhiên, điện thoại của tôi nằm ngay trong đó.
Cơn giận xộc thẳng lên đầu.
Lúc này, con bé mới bắt đầu sợ hãi, quỳ trên mặt đất, nức nở cầu xin tôi tha cho nó.
Tôi lạnh lùng nó, dùng ánh mắt ra hiệu cho bảo vệ dẫn đi.
“Con phải biết tự trọng.
Xuất thân không phải lỗi của em.
Nhưng em có tay có chân, không nên những chuyện bẩn thỉu như thế này.”
Đúng lúc đó, từ bên kia đường, Chu Cách Sâm vừa bước xuống xe.
Anh ta đứng cách tôi một con phố, ánh mắt tôi đầy lạnh nhạt và xa cách.
Chương 6
Anh ta chỉ thấy một bé quỳ khóc trước mặt tôi, không biết sự thật phía sau.
Có lẽ trong mắt ta, tôi luôn là kiểu người lạnh lùng, vô cảm như .
Tối qua, ta tôi mạnh mẽ đến mức khiến ta nghẹt thở, có lẽ chính là cảm giác này đây.
Nhưng thì sao chứ?
Hồi nhỏ trộm kim khâu, lớn lên sẽ trộm vàng bạc.
Hôm nay tôi không dạy nó, sau này phạm pháp thật, sẽ có cảnh sát tìm nó.
Buổi sáng họp liên tục, đến tận trưa tôi mới có thời gian thay bộ váy bị bẩn.
Chiếc váy tôi rất thích, là hàng thiết kế riêng của một nhà tạo mẫu nước ngoài.
Thế mà lại bị bẩn nữa rồi.
Tôi khẽ thở dài, từ lúc Lục Kiều Kiều xuất hiện, mọi chuyện của tôi đều chẳng suôn sẻ.
Chỉ trong một ngày một đêm, tôi đã mất hàng trăm triệu.
Điện thoại bất ngờ reo lên, là Nghiêm Dư gọi đến để hỏi về thỏa thuận ly hôn.
Tôi vừa định nghe máy, thì trợ lý bước vào báo rằng Chu Cách Sâm đến.
Tôi nhắn tin lại cho Nghiêm Dư, hẹn gặp vào buổi chiều.
Chu Cách Sâm vội vã xông vào, phía sau còn có Lục Kiều Kiều đang sụt sịt khóc lóc.
Haiz, con thời nay thật yếu đuối.
Anh ta ngồi xuống trước mặt tôi, thở dài một hơi.
“Vì chuyện tối qua, Kiều Kiều bị học nhạo, xa lánh, suýt nữa phải ngủ ngoài đường.
Em nhất định phải căng đến mức này sao?”
Tôi họ, rồi bỗng bật .
“Sao thế? Lúc ‘bé ba’ thì mạnh mẽ lắm mà, giờ đã không chịu nổi rồi à?”
“Mạt Mạt!” Chu Cách Sâm hít sâu một hơi, như thể đang cố gắng kiềm chế cảm .
“Chẳng qua chỉ tặng ấy một sợi dây chuyền thôi.
Em sống sung túc, thiếu gì một sợi dây chuyền? Nhường cho ấy thì sao chứ?”
“Em cứ phải đối đầu với ấy như sao?
Khiến ấy không dám ngẩng đầu trước bè?”
Tôi bình thản rót cho mình một tách trà, chậm rãi nhấp một ngụm.
Đợi đến khi uống đủ, tôi mới nhấc mắt họ.
Chuyện hôm qua tôi chẳng thèm giấu giếm, thậm chí còn cố ý bảo trợ lý thêm mắm dặm muối về trò bẩn thỉu của Lục Kiều Kiều khi tặng quà.
Giờ đây, chắc cả thành phố đều biết con bé này đang mơ mộng trèo cao.
Đại học Đại Đô là một ngôi trường danh giá, chỉ một chuyện nhỏ cũng có thể lên hot search.
Cây to đón gió, quy tắc bất thành văn chính là như .
Ban giám hiệu chắc chắn sẽ không dung túng một sinh viên có đời tư bê bối.
“Đúng rồi, tôi không thiếu đồ đẹp.
Nhưng tôi giúp người tốt chẳng phải rất tuyệt sao?
Hơn nữa, dù tặng cả ký túc xá hơn 200 sợi, cũng không giá trị bằng một cái trên cổ ta.
Rõ ràng tôi đang giúp ta cải thiện quan hệ bè mà.”
“Sao rồi, Lục tiểu thư?
Bạn cùng phòng của có cảm ơn không?
Nhờ , họ đều nhận quà đấy.”
Lục Kiều Kiều nãy giờ nấp sau lưng Chu Cách Sâm, lúc này mới vội vàng tiến lên, gấp gáp mở miệng.
“Tổng Giám đốc Giang, tôi xin lỗi , chưa?
Xin bỏ qua cho tôi.
Chuyện hôm qua là lỗi của tôi.
Đừng cãi nhau với Chu nữa, cả đêm qua ấy không ngủ, tôi lo cho ấy…”
Lời chưa dứt, nước mắt đã chảy dài.
Đúng là không thể chịu nổi cái kiểu mong manh yếu đuối này.
Tôi nhạt:
“Chu Cách Sâm, nhân nhỏ của cũng biết lo lắng cho ghê đấy.
Bản thân còn lo chưa xong mà vẫn nghĩ cho .”
“Giang Mạt Mạt!”
Chu Cách Sâm gằn giọng quát tôi.
Tôi chẳng hề e ngại, mạnh tay đặt tách trà xuống bàn, phát ra âm thanh nặng nề.
“Em phải xin lỗi Kiều Kiều.”
Xin lỗi?
Anh ta đang tôi à?
Tôi, Giang Mạt Mạt, từ bao giờ phải cúi đầu xin lỗi ai?
Từ bé đến giờ, chỉ có người khác xoay quanh tôi, nghe theo tôi.
Ba mẹ tôi còn chưa từng chạm vào tôi một ngón tay.
Chu Cách Sâm lại mơ tưởng cái gì giữa ban ngày thế này?
Tôi khoanh tay, khinh bỉ hai con rối hề trước mặt.
Chương 7
Có lẽ bị thái độ coi thường của tôi chọc tức, đây là lần đầu tiên trong ba năm hôn nhân, Chu Cách Sâm thực sự nổi giận.
Anh ta đập nát bộ tách trà tôi mới đấu giá về, rồi giận dữ kéo Lục Kiều Kiều rời khỏi văn phòng.
Tôi tiếc nuối đống mảnh vỡ dưới đất, lại mất thêm mấy chục triệu.
Một giờ sau, tin tức về việc Chu Cách Sâm trắng trợn đưa Lục Kiều Kiều đi công tác đã xuất hiện trên điện thoại tôi.
Xem ra, chuyện ly hôn cần phải đẩy nhanh tiến độ.
Việc phân chia tài sản cũng phải tính toán lại.
Buổi tối gặp Nghiêm Dư, ta cũng tôi quá mạnh mẽ.
Đàn ông lúc nào cũng thích kiểu con dịu dàng, yếu đuối như bông hoa trắng nhỏ.
Thái độ cứng rắn của tôi lại càng kích thích bản năng bảo vệ của Chu Cách Sâm với Lục Kiều Kiều.
Nực , muốn tôi nhún nhường?
Không đời nào.
Tôi, Giang Mạt Mạt, có tiền, có sắc, có năng lực.
Điều duy nhất tôi không thiếu chính là đàn ông.
Tôi có thể vì cuộc hôn nhân này mà giữ mình, tại sao Chu Cách Sâm lại không thể đàng hoàng cho ?
Nghiêm Dư :
“Nhưng tôi thấy đó cũng có vài nét giống .
Chẳng lẽ Chu tổng nhà tìm một phiên bản trẻ hơn của để ôn lại ký ức?”
Tôi không khách sáo, thụi ta một cú.
“Đừng có tôi buồn nôn.”
“Thật đấy, lúc ta buộc tóc đuôi ngựa, chẳng khác gì hồi đại học.
Cô xem, Chu tổng rốt cuộc đang nghĩ gì ?
Bỏ bản gốc không cần, lại đi dỗ dành một bản sao kém chất lượng?”
Câu này lại khiến tôi sực tỉnh.
Không trách ngay từ lần đầu gặp Lục Kiều Kiều, tôi đã cảm thấy có gì đó quen thuộc.
“Biết đâu đúng như cậu , ta chỉ là phiên bản mềm yếu hơn của tôi mà thôi.”
Rượu mạnh đầu óc tôi hơi mơ hồ.
Trước khi rời đi, tôi mới nhớ ra chuyện chính.
“Hợp đồng ly hôn soạn xong chưa?”
“Xong rồi. Nhưng định khi nào đưa cho ta?”
“Cuối tháng.
Vừa hay là sinh nhật ông cụ, tặng Chu Cách Sâm một món quà lớn.”
Còn nửa tháng nữa, đủ để tôi sắp xếp lại tài sản và chuẩn bị đường lui cho bản thân.
Bạn thấy sao?