Hứa Hạ đã từng thấy sự nhếch nhác của tôi, cũng thấy sự bình thường của tôi, đã thấy con người chân thật nhất của tôi.
Huống hồ, em như tôi, thích .
Tôi không muốn để biết tâm tư dơ bẩn này.
Mặc dù Hứa Hạ hồi nhỏ vừa dữ vừa xấu tính là người đã chiếm lấy toàn bộ thanh xuân của tôi từ năm tôi 12 tuổi.
Anh luôn xuất hiện trong cuộc sống u ám của tôi bằng màu sắc rực rỡ.
Hứa Hạ không thèm trả lời Chu Ly: “Thôi đi, một đám chẳng nghiêm túc gì, tôi chỉ có hai loại em , em trong nhà là thân, chơi thân gọi là em cũng không quá đáng.”
“Loại em thứ ba tôi không nuôi, toàn một đám suy nghĩ dơ bẩn.”
“Được rồi, chúng ta là người nghiêm túc.”
Tình thân? Bạn chơi thân?
Tôi thuộc loại nào?
Tôi đoán không ra.
Hứa Hạ giải thích nghiêm túc như , có lẽ tôi chẳng thuộc loại nào, chỉ khách sáo một chút thôi.
Lòng tôi cảm thấy chua xót.
Bao năm qua ở bên nhau, vì thân phận, mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên vô cùng gượng gạo.
Không thể định nghĩa, không thể nắm bắt.
Không ai để ý đến Chu Ly, khá là xấu hổ.
“Gì mà em với không em .” Tôi nâng ly rượu khẽ chạm vào ly của Chu Ly: “Nói kỳ cục thế ̀m gì? Ha ha.”
Tôi ngây thơ vô : “Chị Ly, hôm nay tôi quay hết sân vận , sao không nhớ đã quay chị nhỉ? Chắc không phải tôi bỏ sót chứ, thật là xin lỗi, mà cũng đúng, hôm nay chỉ lo quay tôi thôi.”
Mặt Chu Ly tái mét.
Trong bữa tiệc tụ họp toàn vận viên hoặc một số nhân viên, Chu Ly là người rảnh rỗi, chỉ có thể mặt dày mà chui vào.
“Ôi ôi ôi, gọi rồi kìa, đẹp mặt thật.”
Hạ Hạ trêu ghẹo gì thế?
Không thì thôi, đến là mặt tôi nóng bừng.
“Có giác ngộ.”
Hứa Hạ tựa vào lưng ghế, với những người khác: “Những người tửu lượng kém thì uống ít thôi.”
Nói xong, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.
Tôi: ...
Mà phía sau chiếc cốc kín đáo, ngón tay của Hứa Hạ, gõ nhẹ lên mu bàn tay tôi hết lần này đến lần khác như vô thức nhắc nhở và trêu chọc.
Giữa bữa tiệc, có người đề nghị chơi trò chơi thật hay thách.
Không có Hứa Hạ, trò chơi này tôi vẫn luôn chơi rất thoải mái.
Nhưng Hứa Hạ ở đây, lại có chút kỳ lạ.
Thật xui xẻo, ngay lần đầu tiên tôi đã bị chọn.
Thách thức rất cũ rích và nhàm chán: Chọn một người khác giới để hôn.
Ngoài Hứa Hạ, tôi không thể chọn ai khác.
Nhưng khi chưa nắm chắc, tôi sẽ không dễ dàng để lộ tâm tư của mình.
“Tôi uống...”
“Đừng mà, tôi thấy ánh mắt của Hứa Hạ cứ dán chặt vào người Nam Dữu, ánh mắt như có tơ, hay là hai người...”
Có người đề nghị, tác hai ngón tay cái mập mờ chạm vào nhau.
Đôi khi, để người ta có dũng khí chỉ cần một cái cớ.
Đầu tôi không kiểm soát mà nghĩ: Hôn Hứa Hạ, cảm giác sẽ thế nào nhỉ?
Tôi lén lút nghiêng đầu thử phản ứng của Hứa Hạ.
Sau khi rút thẻ bài, tôi vẫn không dám biểu cảm của .
Có lẽ hoàn toàn không quan tâm, xem như trò tiêu khiển, hay nghĩ rằng tôi tùy tiện, bậy bạ?
Nhưng không có sự bình tĩnh như bây giờ.
Hứa Hạ khẽ mím môi, đôi mắt xinh đẹp đen nhánh, tầm mắt của di chuyển lên trên người tôi, tôi và im lặng nhau.
“Uống rượu đi…”
Hứa Hạ nhẹ nhàng thốt ra hai từ.
Là lời từ chối trong im lặng.
Nằm trong dự đoán, không giảm sự thất vọng của tôi.
“Chậc, thật nhàm chán.”
“Vậy còn em , mập mờ như , đang chơi trò đương thuần khiết à?”
“Vậy có vẻ là bè bình thường rồi, chúng ta tiếp tục nhé.” Chu Ly không thể che giấu sự hứng thú.
Sau sự việc này, tôi hoàn toàn thả lỏng bản thân.
“Anh à, không phải lái xe đến sao? Còn uống rượu à, đưa em, để em uống.”
Tôi giật lấy ly rượu từ môi Hứa Hạ, uống một ngụm.
“Ồ, em mạnh mẽ quá, ha ha, tôi thích, uống đi!”
Hứa Hạ chưa thấy tôi uống rượu như thế: “Uống ít thôi, điên đủ rồi.”
Bạn thấy sao?