11
Sáng sớm tôi tỉnh lại trong lòng Hứa Hạ, ôm tôi rất chặt, rất rất chặt.
Không biết từ bao giờ mà tôi lại cực kỳ khát vọng ôm ấp, khát vọng Hứa Hạ ôm.
Tôi không nhịn mà tới gần , lột lớp vỏ bọc lạnh nhạt của ra rồi điên cuồng hấp thu độ ấm nóng bỏng của .
Lúc Hứa và mẹ tôi về nhà, Hứa Hạ nắm lấy tay tôi rồi thông báo mối quan hệ của chúng tôi cho hai người.
Mặt mẹ tôi trắng bệch, môi bà run rẩy: “Hai đứa là em!”
“Nhưng mà không có quan hệ huyết thống.”
“Nam Dữu, Hứa Hạ nghịch ngợm cũng thôi đi, sao con còn loạn cùng thằng bé ? Không phải con nghe lời nhất ư?”
Chú Hứa thỏa mãn tôi về vật chất, là người ít quản lý tôi nhất.
Tôi hơi cúi người vái chào: “Mẹ, Hứa, con rất xin lỗi vì đã dạy hư Hứa Hạ, mà con cũng nỗ lực, giờ con đã có thể kiếm tiền rồi, thành tích học tập của con cũng thuộc top một top hai, hạng mục Đại Sang cũng đã thưởng vào khoảng thời gian trước, những gì con am hiểu và không am hiểu còn đều tốt nhất, nếu hai người vẫn oán hận con thì con có thể dọn ra ngoài, con sẽ tự kiếm tiền nuôi bản thân, cũng sẽ kiếm tiền để hai người dưỡng lão.”
Câu trả lời của tôi không chê vào đâu .
“Tương tự, con cũng rất xin lỗi vì đã dạy hư em , mà con thích em ấy, thích từ rất nhiều năm về trước rồi, con muốn chờ em ấy hoàn thành những gì em ấy muốn rồi mới đối mặt cùng em ấy, con đã bảo vệ Nam Hữu lâu như rồi, sẽ không để bất cứ thằng đàn ông nào khác hưởng đâu. Em ấy có thể kiếm tiền thì con cũng có thể kiếm tiền, em ấy là học sinh giỏi, con cũng là học sinh giỏi, chúng con kết hôn là duyên trời tác hợp.”
Hứa Hạ còn bùng nổ hơn mặt tôi đỏ lên, vẫn không nhịn muốn ra tiếng.
“Chúng con không muốn có sự đồng ý của hai người mới đồng ý, mà là thông báo.”
“Hai đứa là ép chúng ta đồng ý! Âm mưu cách thức giỏi thật đấy nhỉ.”
Mẹ tôi và Hứa vẫn không thể tiếp thu nên hai chúng tôi dọn ra khỏi nhà luôn, cũng không đòi tiền từ gia đình.
Để phòng bọn họ chúng tôi là kẻ vô ơn, có bản lĩnh cái là không về nhà, tôi và Hứa Hạ sẽ về ăn cơm theo định kỳ, thậm chí tần suất còn cao hơn tần suất lên trường.
“Mẹ kiếp, hai đứa như này không moi lỗi gì cả, này thì tách chúng nó ra kiểu gì đây?”
Lần đầu nghe Hứa chửi tục tôi vẫn còn hơi không quen.
Nhưng mà có quan hệ gì đâu? Ván đã đóng thuyền rồi.
Sau khi việc học bận rộn kết thúc, kỳ nghỉ tiến đến, tôi và Hứa Hạ đi bờ biển.
Mặt biển xanh ngát và bờ cát nối thành một mảnh, bọt sóng màu trắng làn váy tung bay và đôi giày trên bờ cát ướt nhẹp, chim bay tới giữa mặt biển xanh.
Đó là cuộc sống giản dị và lãng mạn vô tận.
Tiếng thông báo Wechat lại vang lên: “Đôi nhân nhỏ chơi vui nhé.”
Là mẹ tôi và Hứa.
Hứa Hạ, thiếu niên tôi nhất, đã đạt ước nguyện.
Góc của nam chính
Ba tôi mới cưới vợ mới, còn mang tới một em xinh đẹp.
Nhưng mà tôi không thích bọn họ, bọn họ tới cướp nhà tôi.
Mẹ kế tận tâm tận lực để lấy lòng tôi và ba, muốn hoàn toàn dừng chân ở căn nhà này.
Tôi không thể ngăn cản , con bà ta mang tới, Tống Nam Dữu lại mà một đứa ngốc.
Cả ngày đều im lặng không lời nào, tôi cũng không muốn quan tâm đến nó, người tới cướp nhà tôi đều là người xấu.
Nhưng hôm đó tôi gặp nó ở tiệm net, một bé như ở ngoài chơi bời mười ngày mà chẳng ai quản lý.
Người ở nhà tôi sao có thể không có quy củ thế ?
Tôi không quản lý nó, nên tôi đi mật báo.
Không ngoài dự đoán, nó bị mắng.
Nhưng tôi không ngờ mẹ nó lại ra những lời khó nghe đến .
Nó vốn như người ngoài ở trong cái nhà này, mà người mẹ như bà ta lại còn bảo nó cút đi.
Bạn thấy sao?