Tôi ở trong quán bar, nắm chặt lấy tay của trùm trường và loạn.
Tôi đặt tay lên mạch của : “Mạch trơn, mang thai rồi, là của em.”
Trùm trường nghiến răng nghiến lợi: “Em bắt mạch lại đi.”
“Em bắt sai rồi à?” Tôi giả vờ trầm tư: “Đúng là sai thật, là lãnh cảm.”
Xung quanh vang lên tiếng trêu chọc.
Trùm trường nắm lấy cổ áo tôi: “Thật không?”
Anh hoảng loạn bịt miệng tôi lại, vẻ mặt đầy lo lắng.
1
Khi tỉnh dậy, tôi đã nổi tiếng.
Trên tường tỏ liên tục phát đi phát lại video tôi ôm chặt trùm trường không chịu buông.
Tôi ngồi trên đùi Hứa Hạ, một tay ôm cổ , tay còn lại sờ soạng lung tung, vừa lộn xộn vừa lảm nhảm: “Em sờ một cái, em sờ một cái, em sờ một cái thì sao?”
Vậy mà ấy thật sự để tôi sờ mấy lần.
Mặt Hứa Hạ đen như than, vừa nắm lấy bàn tay không hề kiêng dè của tôi, vừa phải túm tôi lên, sợ tôi ngã sấp mặt.
“Em bình tĩnh chút đi!”
“Đừng sờ lung tung nữa!”
“Em điên rồi à, uống bao nhiêu rượu rồi?”
Chỉ trong chốc lát, câu “em sờ một cái” của tôi đã nổi như cồn.
[Ôi chao, chị này là ai đây?]
[Chị này đã điều mà tôi không dám .]
[Tôi gặp chị ấy ngoài đời rồi! Người đẹp giọng ngọt, không ngờ bên trong lại dữ dằn thế.]
[Hi hi, tôi không tin, trừ khi để tôi cũng sờ thử.]
[He he, hai người đó có vẻ rất hợp đôi, nhờ?]
[Là gì thì cũng khổ nhau thôi.]
Đầu tôi đau như búa bổ, điên cuồng nhớ ̣i.
Hình như tôi còn chuyện quá đáng hơn.
Tối hôm qua, tôi ôn bài đến mức sụp đổ, nên đã kéo thân đi quán bar.
Không cẩn thận đã uống quá nhiều.
Từ xa tôi đã thấy Hứa Hạ.
“Hứa Hạ.” Tôi cất giọng.
Mọi người trên bàn đều nghe thấy.
“Anh Hứa, ai thế? Em mới quen à?”
“Xinh đẹp như , sao không giới thiệu với tụi này một chút?”
Bạn thân Hạ Hạ điên cuồng bịt miệng tôi: “Tống Nam Dữu, cậu đừng gọi nữa, ta ̀ trùm trường đó, mẹ ơi, ánh mắt ta đáng sợ quá.”
“Bé cưng ơi, ngoan nha, cậu bình tĩnh đi!”
Tôi không thèm để ý đến tiếng hét của nhỏ , đặt mông ngồi phịch lên trên người Hứa Hạ.
Anh em của Hứa Hạ và nhỏ tôi đều chấn đến mức im bặt.
Hứa Hạ rõ ràng cũng bị tôi cho bất ngờ.
Xung quanh bùng nổ tiếng hét kinh ngạc.
“Ồ! Anh Hứa, ghê thật đấy, vừa tới đã ôm ấp rồi.”
“Ôi trời, Hứa sao không đẩy em ấy ra? Trước giờ đâu có như thế.”
“Đẩy cái gì mà đẩy, là tôi thì tôi còn ôm chặt luôn!”
Bạn thân không kéo tôi ra , ấy khóc không ra nước mắt.
Tôi hét lớn một tiếng: “Hứa Hạ! Cho em sờ một cái!”
Anh em của Hứa Hạ đều im lặng tôi trò.
Hứa Hạ bắt tay của tôi, mặt u ám đến đáng sợ: “Đừng có lộn xộn!”
Tôi trông chẳng khác gì con cua chiên.
“Em sờ một cái, em sờ một cái, em sờ một cái thì sao?”
“Em gì cơ?”
Hứa Hạ chẳng thương hoa tiếc ngọc chút nào, túm lấy tôi định ném ra ngoài.
Nhưng tiếc thay tôi bám quá chặt.
“Anh, trai Hứa, sờ một chút thì sao?”
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều bị sốc, bao gồm cả Hứa Hạ.
“Đây đây đây, Hứa, em này đúng là điên thật.”
Hứa Hạ nghiến răng : “Em , tôi nghĩ em cần phải bình tĩnh.”
“Không bình tĩnh !”
Tôi chợt bực bội, bặm môi bắt lấy cổ tay Hứa Hạ.
“Em sẽ bắt mạch cho .”
“Thôi đi, đúng là điên thật rồi.”
“Em à, sờ cũng sờ rồi, chỉ bắt mạch thôi thì chưa đủ đâu?”
“Im miệng.” Hứa Hạ đá một phát vào cái ghế người đó ngồi.
Anh lạnh lùng tôi chằm chằm, xem tôi đang định giở trò gì.
Tôi lặng lẽ bắt mạch, suy nghĩ một lúc rồi : “Mạch trơn, có thai rồi.”
Mọi người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, tôi đã nói lời ngông cuồng: “Của em, hì hì.”
Hứa Hạ nắm chặt tay tôi như thể muốn bóp chặt hơn nữa, các khớp xương nhô ra: “Em xem ̣i thử xem?”
“Sai rồi sao?” Tôi nghi ngờ: “Để em xem lại thử?”
Hứa Hạ không gì mà chằm chằm tôi.
Bạn thấy sao?