Tiệc tối, rượu quá ba tuần, hoàng huynh giả vờ hỏi ta: "A Diên, muội muốn gì?"Ta hắn ngồi trên long ỷ, khóe môi khẽ nhếch lên: "Long ỷ của Hoàng huynh thật đẹp."Hoàng huynh , tháng sau liền sai Nội vụ phủ chế tạo một chiếc ghế y hệt đưa tới.Chỉ là để không vượt quá quy củ, hai con rồng chạm khắc hai bên đã thay bằng giao long.Ta vuốt chiếc ghế, ánh mắt sâu thẳm.Hoàng huynh tưởng ta muốn chiếc ghế này.Hắn không biết, thứ ta muốn, là ngai vàng dưới chiếc ghế này.Ta đặt chiếc ghế Hoàng huynh ban tặng ở chính đường Trường Công chúa phủ.Người qua lại đều có thể thấy.Lạc Tinh Dao đến thăm ta, vừa vào cửa đã thấy một chiếc ghế uy nghi như .Nàng bật , : "Chỉ vì một chiếc ghế này mà tấu chương đơm đặt chất đầy Thượng Thư phòng rồi."Nàng ta cứu vào năm Kiến An thứ ba. Nàng và huynh trưởng là song sinh, huynh trưởng trước kỳ thi khoa cử bị sốt cao nằm liệt giường, nàng không đành lòng bốn năm khổ luyện của huynh trưởng đổ sông đổ biển, lại phải đợi thêm bốn năm nữa, nên đã giả nam trang, vào kinh thi hộ.Kết quả đỗ Thám hoa.Nhưng vì hành vi kỳ lạ, bị thí sinh cùng phòng phát hiện, tố cáo lên triều đình.Gian lận khoa cử là trọng tội, nàng lại là nữ nhi, là ta đã bảo vệ nàng.Sau đó nàng lấy chồng, phu quân hiện nay đã thăng Tào Vận Tổng đốc, nên chuyện lớn nhỏ trong triều, nàng nghe cũng không có gì lạ.Ta lười biếng nâng mắt, không để tâm: "Là Hoàng huynh ban tặng, cũng không phải ta tự ý chế tạo, tố cáo ta cũng vô dụng."Tiêu Dực hào phóng đưa ta chiếc ghế này, chẳng qua là để chế giễu ta. Cả đời này, vì không phải nam nhi thân, dù có tài đức, có uy vọng đến đâu, thì vị trí này đối với ta, mãi mãi chỉ có thể ngắm mà không với tới .Ba năm không gặp, lòng dạ hắn lại càng ngày càng hẹp hòi.Lạc Tinh Dao ngừng một chút, xung quanh, rồi nghiêng người, nhỏ giọng : "Tống Miểu bảo ta nhắn với , mọi việc nên sớm tính toán."Ta nàng, khóe môi khẽ nhếch lên. Đôi mắt nàng trong sáng, ta hỏi nàng: "Ngươi thấy hình chính trị hiện nay thế nào?"Ta trở về vài tháng, cục diện chính trị ở kinh đô đã rõ như ban ngày. Ta nghĩ vị Hoàng huynh này của ta thật sự không ta thất vọng.Có lẽ sau khi ta đi hòa thân, hắn không còn đối tượng để so bì, để chứng minh bản thân, cả nước Đại Ngu dưới sự trị vì của hắn, chỉ có thể dùng bốn chữ "tan hoang đổ nát" để hình dung.Chính sách hà khắc, thuế má nặng nề, bổ nhiệm người thân, lao dịch hao người tốn của, lại còn hoang dâm vô độ, đắm chìm trong tửu sắc.Bách tính lầm than, dám hận mà không dám .Quan trọng nhất là, hậu cung của hắn đã bốc cháy.Năm đó khi còn là hoàng tử, hắn cưới đích nữ nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu thế lực ngập trời, có thể giúp hắn một tay.Hoàng tẩu của ta cũng không phải là kẻ dễ đối phó, từ nhỏ nuông chiều, kiêu căng ngạo mạn, Tiêu Dực vì lấy lòng nhà vợ, đương nhiên là chiều chuộng nàng ta hết mực.Nhưng hiện tại hắn đã đăng cơ, không có gì bất ngờ khi hắn "qua sông đập cầu", sủng ái Thục phi nhỏ nhẹ dịu dàng.Hậu cung và triều đình đều cóliên quan, một người đắc đạo, gà chó lên trời, Thục phi sủng ái, kéo theo mẫu tộc của nàng ta là nhà họ Vương cũng ân sủng tột bậc.Nhà họ Vương xuất thân thấp hèn, quyền thế không biết kiềm chế, dần dần cũng có thể sánh ngang với nhà họ Tiêu, giằng co đã lâu.Lúc ta trở về, hai nhà này đã như nước với lửa, cục diện không có chút nào hạ nhiệt.Sau khi ta trở về, Hoàng tẩu đã mời ta vào cung tâm sự vài lần.Nàng ta quả nhiên không có đầu óc, người trong cung đều biết Tiêu Dực chán ghét ta, ví dụ như Thục phi, nàng ta ta luôn vênh váo, mà như không , tránh ta như tránh tà.Chỉ có nàng ta, sẽ lén lút nắm tay ta, hoang mang hỏi: "A Diên, tại sao Hoàng huynh lại đối xử với ta như ?"Ta thở dài, nàng ta không thấu, kết cục của ta ở trước mặt nàng ta, nàng ta vẫn chìm đắm trong chút cảm giả dối ngày xưa.Phá vỡ thế giằng co giữa nhà họ Tiêu và nhà họ Vương, là việc Thục phi mang thai.Mà Hoàng hậu gả cho Tiêu Dực nhiều năm như , vẫn không có con.Thục phi sủng ái, lại mang thai, nhà họ Vương càng thêm kiêu ngạo, trong hậu cung có tin đồn, rằng nếu Thục phi sinh hạ hoàng tử, ngôi vị trung cung, có thể sẽ đổi chủ.Cùng lúc đó là những thái nhỏ ngày càng nhiều của nhà họ Tiêu trong sự lo lắng.Nhưng những điều này không liên quan gì đến ta, ta là một công chúa đi hòa thân trở về, đã sớm rời xa trung tâm chính trị.Hàng ngày ta không có việc gì , câu cá ngắm hoa nghe hí khúc.Những chuyện tranh quyền đoạt lợi trong triều, cách ta thật sự không thể xa hơn nữa.
Bạn thấy sao?