Định Mệnh Thanh Minh – Chương 6

26.

Tôi vốn có thói quen đến công ty sát giờ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng hôm nay, bầu không khí của phòng ban lại khác hẳn, yên tĩnh lạ thường, chẳng giống như mọi ngày.

Tôi tò mò bước về chỗ ngồi, và rồi thấy…

Hà Chu Thần đang ngồi trên ghế của tôi.

Vì trước mặt đồng nghiệp, tôi thấy mình không nên quá, nên thay vì đá ghế nhắc ngồi nhầm chỗ, tôi nhẹ nhàng vỗ vai , giọng điệu dịu dàng, thân thiện:

“Sếp ơi, ngồi nhầm chỗ rồi.”

Hà Chu Thần giật mình đứng phắt dậy, lưng thẳng như cây thước, ánh mắt lảng tránh, hệt như học sinh bị thầy bắt gặp đang lén lút gì đó.

Lúc này, tôi mới nhận ra hôm nay đã cắt tóc, xịt nước hoa nam (lại là mùi mà tôi từng  bảo thích nhất), còn mặc bộ vest phối thêm cặp khuy áo rất tinh tế. Có vẻ như còn cạo râu, và đeo chiếc đồng hồ tôi từng là đẹp nhất.

Hôm nay rõ ràng chẳng có sự kiện quan trọng nào, thế mà người này lại “chỉnh chu” đến

Nhìn “con công đực đang xòe đuôi” trước mặt, tôi không kiềm mà thốt lên câu hỏi đầy chân thành:

“Anh… định quyến rũ ai à?”

Tôi nghĩ rằng mình sẽ nghe phản bác kiểu:

“Quyến rũ ai là sao? Cố Tiểu Dao, em chuyện không suy nghĩ à?”

Nhưng không, lại căng thẳng vò tay, trả lời:

“Quyến rũ em.”

Vừa dứt lời, tôi nghe thấy những tiếng xì xào kinh ngạc của đồng nghiệp xung quanh.

Còn tôi thì…

Gia đình ơi, hình như tôi chưa tỉnh ngủ.

Để xác minh có phải mình đang mơ hay không, tôi không chút do dự, véo một cái vào cánh tay Hà Chu Thần:

“Đau không?”

Anh ấy thay đổi sắc mặt, rõ ràng là đau, lời ra lại là:

“Em véo, chắc chắn không đau.”

Tôi: Hả?

“Sếp ơi, hôm nay uống nhầm thuốc gì à?”

Tôi đặt câu hỏi đầy chân thành, Hà Chu Thần không trả lời, chỉ kéo tôi vào phòng trà không người, nhanh nhẹn đóng cửa lại, rồi giơ tay chặn tôi dựa vào cánh cửa.

“Cố Tiểu Dao.”

Anh cúi thấp người, mũi gần như chạm vào mũi tôi. Toàn thân tôi cứng đờ, theo phản xạ ép sát vào cửa:

“Anh… gọi tôi gì?”

“Hôm qua cụ cố báo mộng cho tôi…”

Hả?

Tôi như dự đoán cụ cố đã gì trong giấc mơ.

“Ông , em thích những chàng trai thẳng thắn.”

Quả nhiên…

“Anh… đừng mê tín!”

Tôi giơ tay nhẹ nhàng đẩy vào ngực Hà Chu Thần, muốn đẩy ra, lại bị nắm lấy cổ tay. Tôi kinh ngạc vào đôi mắt , gần đến mức đáng sợ, mắt tôi mở to tròn, còn phát hiện không biết từ khi nào mà vành tai đã chuyển sang màu đỏ.

Ngại thế cơ à?

Chậc, ban đầu tôi có chút sợ, thấy Hà Chu Thần ngượng ngùng như … tự nhiên tôi lại muốn nghịch một chút.

Nghĩ là , tôi khẽ nheo mắt, tay đặt trên ngực khẽ cử , đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên bộ vest của , giọng dịu dàng như gió xuân:

“Sếp lớn… tai đỏ rồi kìa.”

Hà Chu Thần thoáng sững người, sau đó khẽ tay, nắm lấy ngón tay nghịch ngợm của tôi, đôi mắt ánh lên ý :

“Ừ, đỏ rồi.”

Ủa? Thừa nhận luôn hả? Tôi còn tưởng sẽ ngại ngùng thêm một lúc nữa cơ!

Tôi phụng phịu, môi hơi cong lên tỏ vẻ không vui. Hà Chu Thần buông tay tôi ra, nhéo má tôi một cái:

“Sao lại mặt xấu thế?”

Tôi lập tức ôm mặt, lườm :

“Nhéo mặt em gì hả?!”

Hà Chu Thần , đôi mắt cong cong trông thật đẹp:

“Vì thích em mà.”

Tôi ngẩn người, không ngờ lại ra nhanh như . Một lúc lâu, tôi vẫn chưa thể tin .

“Anh… ừm, …”

Tôi bối rối, chẳng biết gì.

Thấy tôi hiếm khi lúng túng, lại càng tươi hơn:

“Tôi sao nào?”

Nói xong, nghịch ngợm cọ nhẹ vào mũi tôi, giọng điệu y như một tên lưu manh nhỏ:

“Tôi thích em, không à?”

Mặt tôi đã đỏ bừng từ lâu, ý chí phản kháng trong lòng lại bị kích thích bởi sự khiêu khích ngang ngược của . Thế là tôi…

Hôn một cái.

Đúng , tôi đã hôn .

Nói thật lòng, bình thường miệng lưỡi rất sắc bén, hôn vào thì lại mềm mại bất ngờ.

27.

Hà Chu Thần không ngờ tới “đòn tấn công” bất ngờ của tôi, cả người sững lại.

Một lúc sau, mới từ từ chạm vào môi mình, không dám tin tôi:

“Em vừa… hôn tôi?”

Tôi , giơ tay khẽ nâng cằm :

“Sao? Không à?”

Hà Chu Thần hớn hở gật đầu:

“Được, , tất nhiên là !”

Nói xong, đột nhiên thu lại vẻ phấn khích, cẩn thận hỏi:

“Vậy… tức là em thích tôi, đúng không?”

Tôi khẽ chậc một tiếng:

“Thích thì sao nào?”

Nghe câu trả lời lấp lửng của tôi, có vẻ buồn bã, đôi vai chùng xuống, ánh mắt như cún con bị ấm ức, lẩm bẩm:

“Nhưng tôi thích em mà…”

Lời thẳng thắn bất ngờ của khiến tôi ngơ ngác. Hơn nữa… dáng vẻ này của đúng là đang nũng đó chứ!

Nhìn trông tội nghiệp như , giống hệt lúc bốn năm trước trong chuyến công tác, khi say rượu – thật đáng . Lần này không có làn gió mát mùa hè, trái tim tôi vẫn rung mãnh liệt.

Tôi cố giữ bình tĩnh, kiềm chế cảm giác thích đang tràn ngập trong lòng, gắng ra vẻ lạnh lùng:

“Vậy thì… em tạm chấp nhận thích một chút đi .”

Vừa dứt lời, Hà Chu Thần, người vừa buồn bã, bỗng đứng thẳng người lên, trông như muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng. Nếu có đuôi, chắc giờ nó đang vẫy loạn rồi.

“Vậy… … em có đồng ý tôi không?!”

Một người đàn ông 35 tuổi mà lúc này lại vui vẻ như một đứa trẻ.

“Tạm đồng ý.”

Tôi khẽ cong môi, gật đầu. Ngay sau đó, Hà Chu Thần đã ôm tôi thật chặt vào lòng. Anh cúi đầu sát bên tai tôi, giọng nhẹ nhàng, vui vẻ:

“Chào em, của tôi.”

Tôi bật , vòng tay ôm lấy eo , không quên châm chọc:

“Đồ trẻ con.”

Hà Chu Thần hơi rời ra một chút, tôi rất nghiêm túc:

“Không, em phải là…”

“Chào , trai của em.”

Tôi cướp lời , liền một mạch. Đôi mắt Hà Chu Thần sáng rực lên:

“Vậy… tôi có thể hôn em thêm một cái không?”

Hả?!

Tôi bật :

“Sao mà 35 tuổi rồi, đương lại cứ như học sinh cấp ba thế này, ha ha ha.”

Anh hơi đỏ mặt:

“Tôi chưa từng… hẹn hò.”

Tôi không nhịn lớn hơn:

“Hóa ra lại trong sáng như à, ha ha…”

Chưa kịp hết câu, đã cúi xuống, dùng nụ hôn chặn tiếng chế nhạo của tôi lại.

Chết tiệt!

28.

Chuyện tôi và Hà Chu Thần nhau nhanh chóng lan khắp công ty, và tôi bị ép trở thành… bà chủ.

Ngay hôm đó, kéo tôi vào nhóm chat gia đình của , tôi sững người.

Sao nhanh thế?!

Hơn nữa… còn đăng bài lên Facebook, Twitter, thậm chí cả QQ đã bỏ xó bao năm cũng không chừa, chỉ để một câu:

“Cố Tiểu Dao là tôi.”

Một hành thật ngốc nghếch, trẻ con… tôi lại thích vô cùng.

Thích đến mức không kiềm , tôi nhắn:

Cố Tiểu Dao: [Tuần này về nhà gặp bố mẹ em không?]

Hà Chu Thần: [?]

Chỉ qua dấu hỏi chấm này, tôi có thể cảm nhận sự ngạc nhiên của . Tôi bật , chưa kịp gõ xong câu “Không muốn à?” thì đã lao từ văn phòng đến chỗ tôi, khó giấu sự phấn khích:

“Thật không? Tuần này luôn? Hay mình đi ngay bây giờ nhé? Anh phê duyệt nghỉ cho em luôn!”

Người này thật là…

Thật sự… quá đáng !!!

Gia đình ơi, tôi xong rồi, tôi thật sự rơi vào lưới rồi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...