18
Sự việc đã đến nước này, mang trên mình tội danh đầu độc hầu gia, Lục di nương cũng chẳng còn quan tâm đến điều gì khác, chủ nhận tội: “Năm xưa ta hận lão phu nhân khiến ta sảy thai không thể mang thai nên nhân lúc hỗn loạn đã đẩy bà ta ngã từ trên cao xuống thành bại liệt.
Hầu phu nhân không biết bằng cách nào biết chuyện này, thấy nàng ta sắp chữa khỏi cho lão phu nhân để bà ta mở miệng chuyện. Ta cũng chỉ có thể bị nàng ta uy hiếp ta tưởng đó chỉ là thuốc tuyệt tự, nếu không ta sao dám đầu độc hầu gia, ta sao lại như !”
Ta chậm rãi lắc đầu: “Lục di nương đúng là bậy, bà mẫu nằm liệt giường nhiều năm, dù Hoa Đà có sống lại cũng không gì . Ta chỉ biết chút ít về y thuật, chỉ châm cứu cho bà mẫu vài lần, để bà ấy có thể cử tay chân thoải mái, thành toàn cho tấm lòng hiếu thảo của hầu gia mà thôi.”
Lục di nương trợn tròn mắt không thể tin, lúc này cuối cùng cũng tỉnh ngộ, ta luôn miệng có thể chữa khỏi cho lão phu nhân để bà ta mở miệng chuyện, chỉ là để dọa nàng ta, từ đầu đến cuối đều là một vở kịch mà thôi.
Lục di nương đỏ ngầu mắt, nghiến răng nghiến lợi còn muốn xông tới đã bị nha dịch giữ chặt.
Ta lạnh lùng nàng ta, không có chút thương nào.
“Rõ ràng là ngươi không cam lòng vì năm xưa mình sảy thai không thể mang thai nữa, trước là bà mẫu, giờ thấy ta có thai, lại nghe hầu gia chuẩn bị đưa ngươi về giáo phường ti nên mới nảy sinh ý đồ độc hầu gia.”
Lục di nương trợn mắt, đau đớn gào lên: “Hầu gia bao giờ thì muốn đưa ta về giáo phường ti, ngươi bậy!”
Khai Phong phủ doãn lúc này mới biết sủng thiếp của hầu phủ lại là người của giáo phường ti, trong lòng thầm nghĩ hầu gia quả là phong lưu, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khinh thường.
“Hoàng thượng mấy ngày trước đã hạ chỉ, nghiêm cấm chuộc thân cho tội nô của giáo phường ti. Không ít đại nhân sợ gặp vận rủi, lại đưa những tội nô của giáo phường ti đã chuộc thân trước đây trở về. Nghĩ đến là hầu gia hối hận nên mới khiến ngươi nảy sinh ý đồ độc ác này! Ngươi ngay cả lão phu nhân cũng ra tay , còn gì để cãi, dẫn đi!”
19
Biết tin hầu gia qua đời, lão phu nhân tức giận đến nỗi không thở , cũng theo hầu gia mà đi.
Ngày hầu phủ phát tang, phụ thân đến viếng, riêng tư trách móc ta.
“Lúc trước ta vì muốn giúp con quyến rũ hầu gia, mới đối phó với sủng thiếp Lục thị kia, viết tấu chương tội nô của giáo phường ti mê hoặc lòng người dâng lên hoàng đế. Ai ngờ lại khiến Lục thị kia liều mạng đầu độc hầu gia, giờ chẳng phải là mất nhiều hơn sao!”
Mẫu thân tiến lên đỡ ta: “Ai mà biết Lục thị kia lại tàn nhẫn như , Như Lan và đứa bé trong bụng không sao là may mắn lắm rồi.”
Phụ thân liếc bụng ta đang lớn, ánh mắt vô cùng chán ghét.
“Nếu con sinh một đích trưởng tử, tương lai còn có thể phong tước tập tước, cũng không uổng công ta nuôi con. Nếu không tranh khí mà sinh ra một đứa con vô dụng, đừng trách ta không nhận con là con !”
Nhị tỷ không nhịn “Phỉ” một tiếng vào bóng lưng phụ thân bỏ đi, đại tỷ vỗ tay ta mà an ủi: “Đừng nghe phụ thân bậy, dù sinh con trai hay con , đó cũng là máu mủ ruột thịt của muội. Có chúng ta ở đây, Lan nhi không sợ gì cả.”
Kiếp này, những người đáng chết đều đã chết, những người đáng sống đều còn sống, ba tỷ muội chúng ta đều bình an, ta đã mãn nguyện lắm rồi.
Biểu ca đến cầu hôn, phụ thân lập tức đồng ý đại tỷ không hiểu sao lại có chút do dự. Người đến cầu hôn nhị tỷ sắp đạp vỡ ngưỡng cửa Liễu gia, nhị tỷ không ưng một ai, phụ thân lại hoa cả mắt.
Còn ta, hiện tại đã trở thành chủ nhân duy nhất của hầu phủ.
Mọi người đều chằm chằm vào bụng ta, có bài học của nhị tỷ kiếp trước, đến gần ngày sinh, đại tỷ nhị tỷ dứt khoát chuyển đến hầu phủ ở cùng ta.
Năm tháng sau, đúng vào lúc trời xuân giá rét, ta đau đớn suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng sinh hạ một con khỏe mạnh xinh đẹp.
Biết là con , phụ thân tức giận đập vỡ tách trà ngay tại chỗ, không thèm một cái, liền bỏ đi không ngoảnh lại.
Mẫu thân sợ ta đau lòng, nắm chặt tay ta.
“Con của con tuy không cha và ngoại tổ phụ thương lại có ngoại tổ mẫu và hai a di thương , thêm cả con, người mẫu thân này, như là đủ rồi.”
20
Mọi người đều tuyết rơi báo hiệu năm mùa tuyết mùa đông năm ngoái rơi quá lớn, trời nóng tan tuyết lại ra lũ lụt.
Sau lũ lụt, tiếp theo là dịch bệnh.
Ta lại dâng phương thuốc, chính là phương thuốc chống dịch mà kiếp trước ta và sư phụ đã cùng nhau ngày đêm nghiên cứu, sau khi thái y viện kiểm chứng, lập tức dùng tám trăm dặm cấp tốc đưa đến vùng dịch, rất nhanh đã khống chế dịch bệnh lây lan.
Điều này không nghi ngờ gì đã giải quyết nỗi lo cấp bách của hoàng đế, ta triệu kiến vào buổi chầu sớm ở điện Kim Loan, trước mặt bá quan văn võ, hoàng đế khen ngợi ta không ngớt, cuối cùng hỏi ta muốn ban thưởng gì.
Ta thẳng lưng, không kiêu không nịnh : “Thần nữ từ nhỏ mẫu thân dạy bảo, luôn không quên trung quân ái quốc, giúp đỡ người gặp nạn, hiểu rõ đại nghĩa. Thần nữ có ngày hôm nay, hoàn toàn nhờ mẫu thân tận tâm dạy dỗ, thần nữ muốn xin cho mẫu thân phong cáo mệnh, còn xin hoàng đế thành toàn cho một lòng hiếu thảo của thần nữ.”
Hoàng đế ha hả : “Thật là một người trung hiếu nhân nghĩa, mẫu thân của ngươi có thể dạy dỗ một người con như , đáng ban phong cáo mệnh!”
Phụ thân ở bên nghe nghiến răng nghiến lợi, không nhịn đứng ra, lớn tiếng : “Tâu bệ hạ, tiện nội ngu dốt không chịu nổi, không đáng hậu đãi như . Đều là tiểu nữ bừa, còn xin hoàng đế thu hồi thành mệnh!”
Phụ thân thật sự là nóng nảy hồ đồ, thế mà lại công khai bác bỏ mặt mũi của hoàng đế. Trong đại điện nhất thời im lặng như tờ, mọi người mắt mũi mũi tim, phụ thân lúc này mới tỉnh ngộ, mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt sau lưng.
Lâu lắm, mới nghe hoàng đế : “Lưu thượng thư không cần tự khiêm tốn, có thể dạy dỗ một người con tốt như , Lưu thượng thư công lao không nhỏ. Đã như , trọng trách đi cứu trợ thiên tai trẫm giao cho ngươi, ngàn vạn lần không để trẫm thất vọng.”
Sắc mặt phụ thân trắng bệch, không đợi ông ta mở miệng, hoàng đế đã đứng dậy rời đi, thái giám the thé hô: “Bãi triều!”
21
Hoàng đế thúc giục gấp, sáng sớm hôm sau phụ thân liền mặt mày buồn rầu cùng đoàn quân cứu trợ lên đường.
Đó là lần cuối cùng chúng ta gặp phụ thân.
Người ta phụ thân là khi cứu trợ gặp phải bạo loạn, trong lúc xô đẩy không cẩn thận rơi xuống sông. Nước sông chảy xiết, đợi cuối cùng vớt người lên, thi thể đã trắng bệch.
Mẫu thân tuy rằng thủ tiết bà là cáo mệnh phu nhân do hoàng đế sắc phong, không ai dám coi thường bà.
Chỉ là phụ thân vừa chết, đại tỷ và nhị tỷ phải chịu tang ba năm không gả chồng. Nhưng biểu ca rất bình tĩnh, dù sao thì huynh ấy đã chịu tang nhiều năm, kinh nghiệm phong phú.
Đại tỷ không hề lãng phí ba năm này, nàng cùng mẫu thân mở một thư viện dành cho nữ tử, chiêu mộ nữ sinh gia cảnh nghèo khó, dạy các nàng đọc sách hiểu lý, cho các nàng biết rằng trên đời này có hàng ngàn con đường, nữ tử cũng có thể sống ra một vùng trời riêng.
Hoàng hậu nương nương biết chuyện này, đã đích thân viết biển hiệu cho thư viện, đồng thời hứa rằng những người có thành tích xuất sắc có thể vào cung nữ quan.
Nhị tỷ từ nhỏ thấy sách là đau đầu khi đối mặt với sổ sách tính toán thì lại vô cùng hăng hái. Thấy mẫu thân và đại tỷ mở thư viện, cũng xắn tay áo, mở một tiệm trang sức.
Nhị tỷ vốn rất có nghiên cứu về quần áo trang sức, mỗi lần tham gia yến tiệc xong, quần áo trang sức mà nàng mặc đều trở thành kiểu dáng thịnh hành trong kinh thành, cửa hàng đông nghịt khách.
Ta mở một tiệm thuốc, cũng mời sư phụ đến ngồi trấn giữ, chỉ ngồi khám bệnh không ra ngoài. Con Chiêu Chiêu từ nhỏ đã theo ta lớn lên trong tiệm thuốc, nghe thấy, từ nhỏ đã biết không ít dược liệu.
Có lúc mẫu thân và đại tỷ nhớ nàng, liền đón nàng đến thư viện ở một thời gian, khi trở về miệng nàng lẩm bẩm đọc những bài thơ nghe . Có lúc Chiêu Chiêu lại nhị tỷ đưa đến tiệm trang sức, trẻ con vốn thích những thứ lấp lánh xinh đẹp, đến đó rồi không muốn về.
Tự nhiên cũng có người sau lưng chỉ trỏ chúng ta, chúng ta là nữ nhân lại không biết giữ mình, không ra thể thống.
Nhưng như thì sao chứ?
Thế đạo này vốn khắc nghiệt với nữ tử, nếu còn tự trói buộc mình, chẳng phải sẽ trở thành ếch ngồi đáy giếng hay sao?
Chỉ mong rằng thông qua sự ảnh hưởng của chúng ta, sẽ có ngày càng nhiều nữ tử bước ra khỏi khuê phòng, thay đổi vận mệnh của chính mình.
Hết.
Bạn thấy sao?