13
Ta đã biết từ lâu, thay vì đi cầu xin chút chân vô dụng của hầu gia thì không bằng những lợi ích trước mắt thiết thực và đáng tin cậy hơn.
Để dỗ dành ta dốc toàn lực chữa bệnh cho lão phu nhân, hầu gia đã ở lại phòng ta liên tục hơn nửa tháng.
Hơn nửa tháng này, ta vừa châm cứu chữa bệnh cho lão phu nhân, vừa tiếp quản việc quản lý Hầu phủ. Có hầu gia chống lưng, những kẻ không nghe lời thì , những kẻ nên đuổi thì đuổi, một phen cải cách mạnh mẽ, rất nhanh đã thuần thục.
Đợi đến khi tay Lục di nương lành hẳn, không những trở thành hổ mất răng, mà lão phu nhân bên kia cũng đã có thể nhấc tay, hồi phục như cũ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đặc biệt là sau khi ta ba lần bốn lượt thề thốt trước mặt hầu gia rằng không quá ba tháng sẽ khiến lão phu nhân có thể chuyện, Lục di nương đã hoàn toàn hoảng sợ.
Từ trước khi gả vào hầu phủ, ta đã giăng một tấm lưới trời, chỉ chờ Lục di nương chui vào. Lại qua hơn một tháng, khi ta rằng mình đã có thai, nàng ta đã hoàn toàn không ngồi yên nữa.
Đợi đến khi nàng ta nhân đêm lẻn vào phòng lão phu nhân, định dùng cây kim dài một tấc đâm vào tim lão phu nhân thì bị ta mai phục bắt tại trận.
“Lục di nương bây giờ mới đến người diệt khẩu, có phải đã quá muộn rồi không?”
Lục di nương cũng là một nhân vật, trong nháy mắt nàng ta đã nhanh chóng giấu kim bạc đi, thuận tay vén góc chăn cho lão phu nhân, lúc này mới quay người lại: “Ý của phu nhân là gì? Thiếp không hiểu.”
Ta vuốt ve bụng nhỏ vẫn còn phẳng lì của mình, tủm tỉm Lục di nương.
“Biết ta có thai, muội có nhớ đến đứa con năm xưa không thể chào đời của muội không? Chỉ tiếc là năm đó muội bị lão phu nhân cho uống quá nhiều thuốc thai nên tổn thương thân thể, cả đời này không thể có thai nữa.”
14
Trải qua hai kiếp, Lục di nương đều sủng ái nhiều năm vẫn không có con, ta mới sinh nghi đi điều tra, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Lục di nương vốn cũng là tiểu thư khuê các, chỉ tiếc là gia đình phạm tội, bị liên lụy bán vào giáo phường ti.
Mặc dù nàng ta chỉ ở giáo phường ti nửa năm, vẫn là thân trong sạch, trúc mã là hầu gia dùng mọi cách chuộc về thiếp lão phu nhân vẫn khinh thường nàng ta.
May mắn thay, hầu gia tuy sủng ái Lục di nương không phải chỉ sủng ái một mình nàng ta, bên ngoài chưa từng ngừng trêu hoa ghẹo liễu, lão phu nhân lúc này mới yên tâm.
Nhưng trước khi cưới chính thất phu nhân mà đã nạp thiếp là một chuyện, chính thất phu nhân chưa vào cửa mà thiếp đã sinh ra đích trưởng tử lại là một chuyện khác.
Biết Lục di nương tự ý ngừng thuốc tránh thai và có thai, lão phu nhân cố ý ly khai hầu gia, ép Lục di nương uống hết bát thuốc thai này đến bát thuốc thai khác.
Lục di nương suýt nữa băng huyết mà chết, từ đó để lại di chứng, không thể mang thai nữa. Nhưng nàng ta biết rõ hầu gia là người hiếu thảo nên chỉ với hầu gia là mình bất cẩn sẩy thai, không hề nhắc đến nửa lời không phải của lão phu nhân.
Nhưng hầu gia và lão phu nhân đều không ngờ rằng, Lục di nương đã không còn là tiểu thư nhà họ Lục ngây thơ trong sáng năm xưa. Trải qua tai họa diệt tộc và nửa năm tôi luyện trong giáo phường ti, đã dạy nàng ta học cách nhẫn nhịn và ẩn núp.
Một năm trước, lão phu nhân đi lễ chùa, đúng lúc có trộm quấy trong chùa, trong lúc hỗn loạn, lão phu nhân bị đẩy ngã khỏi đài cao, ngã thành bại liệt.
Mọi người đều cho rằng đây chỉ là một tai nạn, hầu gia cũng chưa từng nghi ngờ ta đã từng thấy thủ đoạn của Lục di nương nên tự nhiên có chút nghi ngờ.
Lần Lục di nương kính trà cho ta, khi ta cố ý có thể chữa khỏi hoàn toàn cho lão phu nhân, thấy vẻ kinh hoàng nhất thời không thể che giấu trên mặt nàng ta, ta biết mình đã đoán đúng.
Vậy thì tiếp theo, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
15
Ta ung dung ngồi bên bàn, đầy ẩn ý: “Muội không muốn thừa nhận cũng không sao, từ ngày mai ta sẽ phái người ngày đêm canh giữ lão phu nhân. Nhiều nhất chỉ cần đợi thêm một tháng nữa, lão phu nhân sẽ có thể mở miệng chuyện, đến lúc đó có thể đích thân chỉ ra hung thủ thực sự đã bà.”
Lục di nương cứng đờ tại chỗ, hồi lâu, đột nhiên quỳ xuống.
“Phu nhân đã biết hết mọi chuyện lại không trực tiếp tố cáo với hầu gia, chắc chắn là có mưu đồ khác. Phu nhân cứ thẳng, chỉ cầu phu nhân có thể cho thiếp một con đường sống.”
Ta gật đầu: “Ta thích chuyện với người thông minh như muội nhất, đã như , ta sẽ thẳng. Thực ra chữa khỏi bệnh cho lão phu nhân cũng không có lợi gì cho ta, ta vất vả như cũng chỉ là để lấy lòng hầu gia.”
Nói đến đây, ta dừng lại một chút, khổ : “Nhưng hầu gia của chúng ta không phải là người chung , với nhan sắc của ta, e rằng đợi đến khi chữa khỏi cho lão phu nhân, ân sủng của ta cũng sẽ hết ta còn phải lo cho đứa con trong bụng.”
Lục di nương nghi hoặc hỏi: “Phu nhân rốt cuộc muốn thiếp gì?”
Ta lấy ra từ trong ngực một lọ sứ, đưa cho Lục di nương: “Hầu gia đã không đáng tin, ta chỉ có thể đặt hy vọng vào đứa trẻ. Chỉ cần đứa trẻ trong bụng ta là đứa con duy nhất của hầu gia, như nửa đời sau của ta và đứa trẻ đều có hy vọng.”
Thấy Lục di nương kinh ngạc không nên lời, ta tiếp tục nhỏ giọng dụ dỗ: “Năm xưa lão phu nhân nhẫn tâm chết con của ngươi, chắc chắn không ngờ rằng có một ngày sẽ báo ứng lên người con trai của mình, chỉ cần ngươi đồng ý, ta nhất định sẽ không để lão phu nhân mở miệng chuyện.
Về sau ta là chủ mẫu của hầu phủ, ngươi là sủng thiếp của hầu phủ, chúng ta nắm giữ nhược điểm của nhau, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.”
16
Bất kể Lục di nương tìm đại phu nào đến xem, đó cũng chỉ là thuốc tuyệt tự bình thường, không những không độc mà còn có tác dụng tẩm bổ.
Dù sao thì nàng ta cũng không thể sinh , thì hầu gia không thể sinh càng tốt, còn có thể tránh việc bên ngoài có những ả tiện nhân mang thai tranh sủng với nàng ta.
Từ đó về sau, Lục di nương ngày nào cũng tự tay nấu canh, sau đó đích thân mang đến thư phòng hầu gia uống hết. Thời gian trôi qua, chút phòng bị cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Vì mang thai, ta lấy cớ dưỡng thai không đủ sức nên tạm dừng châm cứu cho lão phu nhân. Hầu gia tuy không vui cũng coi trọng đích tử trong bụng ta nên không ép buộc.
Cứ như trôi qua ba tháng, trong thời gian đó Lục di nương lại tiếp tục đến chỗ ta lấy hai lần thuốc tuyệt tự. Đến lần thứ ba, ta với nàng ta rằng đây là lọ thuốc cuối cùng, về sau không cần cho hầu gia uống nữa.
Ba tháng nay ta nghén rất dữ, việc nội trợ trong phủ phần lớn đều giao cho Lục di nương giúp đỡ. Hầu gia qua cơn mới lạ, mười ngày nửa tháng mới đến Ngọc Huy viện một lần, ban đêm thì hoặc là trêu hoa ghẹo liễu hoặc là đến Nguyên Xuân viện, ta cũng chưa từng ghen tuông.
Có lẽ là vì cái bụng ngày càng lớn của ta, hoặc là tin lời ta vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, hoặc là sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, lần này Lục di nương căn bản không tìm người kiểm tra thuốc, vẫn như thường lệ cho vào canh ngọt mang đến cho hầu gia.
Món canh ngọt này của Lục di nương là học từ người mẹ sinh ra ở Giang Nam của nàng ta, rất hầu gia thích, không nghĩ ngợi gì liền uống cạn nửa bát từ tay Lục di nương.
Nhưng chỉ uống có nửa bát.
Ngay sau đó, trong thư phòng truyền đến tiếng hét của Lục di nương và tiếng vỡ giòn tan của đồ sứ, đợi đến khi mọi người nghe tiếng chạy vào thì thấy hầu gia thất khiếu chảy máu nằm trên mặt đất, đã tắt thở.
17
Ta vừa sai người canh giữ Lục di nương, vừa sai người đi báo quan. Biết người chết là Ninh An hầu, Khai Phong phủ doãn rất nhanh đã dẫn theo ngỗ tác đến.
Mặc dù canh ngọt đã đổ đầy đất vẫn có thể kiểm tra ra thạch tín bên trong, kiến huyết phong hầu, không chút lưu .
Canh ngọt đó là do Lục di nương đích thân , cũng là nàng ta đích thân mang đến thư phòng, đích thân đút vào miệng hầu gia. Từ bà tử ở phòng bếp, đến nha hoàn của nàng ta, rồi đến thư đồng của hầu gia đều có thể chứng.
Lục di nương trăm miệng không thể cãi.
Nàng ta đột nhiên tỉnh táo lại, không thể tin ta: “Là ngươi! Là ngươi muốn chết hầu gia, rõ ràng là ngươi đưa thuốc cho ta, ngươi đó là thuốc tuyệt tự, là ngươi lừa ta!”
Thấy Lục di nương mặt mày dữ tợn muốn xông tới, ta là hầu phu nhân đang mang thai, Khai Phong phủ doãn giơ chân đá ngã Lục di nương xuống đất.
“Ngươi là tội phụ, còn dám vu oan cho hầu phu nhân, thành thật cho ta!”
Ta sờ bụng khóc đến đau đớn: “Trời ơi, bụng ta còn mang cốt nhục của hầu gia, sao có thể nhẫn tâm ? Về sau nhi quả mẫu chúng ta phải sao đây!”
Lục di nương thở hổn hển, lôi lời ta trước đây ra: “Ngươi hầu gia không còn sủng ái ngươi, sợ về sau cuộc sống khó khăn nên bảo ta cho hầu gia uống thuốc tuyệt tự. Như hầu gia chỉ có một đích tử này, địa vị của ngươi cũng bảo toàn.”
Ta quát: “Thật là vô lý, giờ ta mới mang thai hơn bốn tháng, trong bụng là nam hay nữ còn chưa biết, sao lại có nhiều mưu tính như , rõ ràng là ngươi bậy!”
Lục di nương ngẩn người, trước đây thấy ta có thể chữa khỏi cả lão phu nhân mà thái y cũng bó tay nên rất tin tưởng vào y thuật của ta, tin chắc ta đã dùng phương thuốc gì đó nhất định có thể sinh con trai nên cũng không nghĩ nhiều.
Khai Phong phủ doãn cũng hỏi bên cạnh: “Nếu đúng như , ngươi là sủng thiếp của hầu gia, sao lại giúp phu nhân cho hầu gia uống thuốc?”
Bạn thấy sao?