05
Nhị tỷ chết rất kỳ lạ những người hầu hạ nàng, kể cả nha hoàn bồi giá và bà đỡ do mẫu thân đưa đến, đều bị hầu gia tức giận ra lệnh đánh chết, trở thành chết không đối chứng.
Sủng thiếp Lục di nương ở bên cạnh giả vờ thương tâm, lau nước mắt không có ở khóe mắt: “Đều tại những hạ nhân này hầu hạ không tận tâm, khiến phu nhân dậy đêm bị ngã một cái dẫn đến sinh non. Hầu gia cũng đau lòng muốn chết, canh giữ cả đêm không chợp mắt.”
Phụ thân vội tiếp lời: “Hầu gia quả là trọng trọng nghĩa, đều tại tiểu nữ phúc mỏng, còn xin hầu gia hãy nén bi thương.”
Hầu gia mắt đầy tơ máu, không kiên nhẫn phất tay, lạnh lùng phụ thân: “Bản hầu tuy là phu thê với Như Yên giờ đây nàng lại mang thai mà đột tử như , là điềm đại hung. E rằng sẽ hỏng phong thủy phần mộ tổ tiên, tuyệt đối không thể để nàng chôn vào phần mộ tổ tiên của hầu phủ ta, phiền Liễu Thượng thư đưa thi thể nàng về an táng đi.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đại tỷ nghẹn ngào mắng: “Như Yên là chính thất nguyên phối hầu phủ dùng tam môi lục sính, kiệu tám người khiêng rước về, ghi vào gia phả của nhà ngài, lại càng là vì nối dõi tông đường cho hầu phủ mà chết, sao ngài có thể phụ bạc nàng như !”
Phụ thân nghe sắc mặt lập tức thay đổi, tiến lên tát đại tỷ một cái thật mạnh. Thấy ông còn muốn thủ, ta vội chắn trước mặt đại tỷ, trừng mắt ông.
Phụ thân tức giận chỉ vào chúng ta: “Đều tại mẫu thân các ngươi ngày thường chiều hư các ngươi, thế mà dám ở trước mặt hầu gia ăn vô lễ, về phủ ta sẽ xử lý các ngươi thật tốt!”
Nói xong ông quay sang nịnh nọt hầu gia: “Hầu gia đúng, Như Yên mang thai mà đột tử, e rằng oan hồn không tan sẽ quấy nhiễu tổ tiên hầu phủ. Nàng đã là nữ tử gả ra ngoài, tự nhiên cũng không thể vào phần mộ tổ tiên của Liễu gia, không bằng tìm một nơi phong thủy tốt ngoài thành để an táng đi.”
06
Sắc mặt ta đại biến, đang định mở miệng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng của mẫu thân: “Ngươi dám!”
Chỉ thấy mẫu thân người ta dìu đỡ đi vào, mái tóc bạc trắng ban đầu đã không còn thấy mấy sợi đen, như thể đột nhiên già đi mười tuổi.
Phụ thân quát: “Câm miệng! Ta với hầu gia đang bàn chuyện quan trọng, há cho phép nữ nhân như ngươi xen vào.”
Mẫu thân lạnh lùng : “Ngươi là người phụ thân, thế mà lại muốn để con mình biến thành hồn dã quỷ, kiếp sau đầu thai cũng độc không nơi nương tựa. Súc sinh còn có thương con, ngươi lại còn không bằng cả súc sinh!”
Mẫu thân không biết lấy đâu ra sức lực, tức đến toàn thân run rẩy, thế mà lại giãy khỏi sự dìu đỡ của người khác, xông lên tát phụ thân một cái.
Phụ thân tức giận, đẩy mạnh mẫu thân ra. Thấy mẫu thân sắp đập đầu vào góc bàn, ta xông lên chắn trước mặt mẫu thân.
Trán lập tức đau đớn dữ dội, trước mắt tối sầm, ta liền hoàn toàn mất đi ý thức.
Đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, thời gian lại quay về ngày hầu phủ đến cầu hôn.
Ta mơ mơ màng màng, nghe thấy đại tỷ nhị tỷ đang cãi nhau.
“Ta là tỷ tỷ, lẽ ra phải là ta gả vào hầu phủ!”
“Tỷ tỷ thì sao chứ? Ta sẽ không nhường tỷ đâu!”
Ta mở mắt ra, thấy đại tỷ nhị tỷ đều đỏ hoe mắt đối phương, trong mắt như có ngàn vạn lời muốn .
Thật tốt, đại tỷ nhị tỷ đều còn ở đây, mọi chuyện vẫn còn kịp.
Ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt đại tỷ nhị tỷ, e thẹn : “Muội đã ngưỡng mộ hầu gia từ lâu, còn xin hai tỷ tỷ thành toàn.”
Kiếp này, hãy để ta đi gặp Ninh An hầu đó!
07
Người người trong kinh thành đều biết, đại tiểu thư Liễu gia kinh tài tuyệt diễm, nhị tiểu thư dung mạo tựa thiên tiên, còn ta, tam tiểu thư lại dung mạo bình thường, không ai hỏi đến.
Từ nhỏ ta đã biết, ta không thông minh bằng đại tỷ, cũng không có dung mạo xinh đẹp như nhị tỷ, dường như sinh ra là để nền cho hai tỷ tỷ.
Khi đại tỷ tài hoa hơn người, danh tiếng vang xa, nhị tỷ ca tụng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, các nàng càng phụ thân coi trọng, ngay cả mẫu thân cũng thích các nàng hơn.
Còn ta không những tư chất bình thường, di nương cũng mất sớm, tuy nuôi dưỡng dưới danh nghĩa mẫu thân hoàn cảnh lại khác xa hai tỷ tỷ.
Đại tỷ thích nghiên cứu thơ từ ca phú, cầm kỳ thi họa, thanh cao nhã nhặn. Nhị tỷ thích sưu tầm phấn son, trang phục đẹp, trang sức lộng lẫy.
Còn ta lại mẫu thân chủ cho theo học danh y, mỗi ngày không phải tự tay chế thuốc cho mặt mày lem luốc thì cũng đối mặt với sách y khó hiểu đến mức đau đầu chóng mặt.
Khi mẫu thân dẫn hai tỷ tỷ ăn mặc lộng lẫy đi dự tiệc, ta lại phải cải trang thành nam tử theo sư phụ đi khắp nơi hành y. Dãi nắng dầm mưa, quần áo thô sơ, đâu có chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các.
Lúc đầu ta bất bình, oán trách phụ thân hắt hủi, oán trách mẫu thân thiên vị, liên lụy đến đối với hai tỷ tỷ ta cũng đầy oán hận.
Đại tỷ nhị tỷ cũng coi thường ta, ba chúng ta trước mặt mẫu thân thì hòa thuận riêng tư lại không mấy câu, gặp mặt cũng chỉ coi như không thấy.
Nhưng năm ngoái đại tỷ nhị tỷ theo phụ thân mẫu thân vào cung dự tiệc, đại tỷ bị người đẩy ngã xuống bậc thang gãy tay phải, đau đến mức ngất xỉu tại chỗ. Nước trà của nhị tỷ cũng bị bỏ thứ gì đó, sau khi về thì nổi đầy mụn đỏ trên mặt.
Hai tỷ tỷ bị người ghen ghét hãm phụ thân chỉ lo nổi trận lôi đình.
Chỉ vì đại phu tay của đại tỷ dù có chữa khỏi cũng sẽ để lại di chứng, cầm kỳ thi họa e rằng không xong. Mụn đỏ trên mặt nhị tỷ khó có thể hết hoàn toàn, dung mạo coi như hỏng rồi.
Đột nhiên, đại tỷ nhị tỷ từ trên mây rơi xuống vực thẳm.
08
Mẫu thân muốn đòi lại công bằng cho hai tỷ tỷ lại bị phụ thân cấm túc nhốt lại.
Bởi vì ông ta biết rõ, người có thể ra tay trong cung yến, lại dám ra tay trong cung yến, ông ta không chọc nổi, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Nhưng phụ thân không những không thương xót hai tỷ tỷ gặp phải tai họa vô cớ, chỉ tính toán đến chuyện sau này các nàng không thể lấy lại thể diện cho mình. Thậm chí không màng đến việc đại tỷ nhị tỷ đang bị thương, các nàng quỳ ở từ đường để hối lỗi.
Ta đến thăm mẫu thân thì thấy bà đang ngồi ngẩn ngơ ở hành lang, thấy ta thì trong mắt mới có chút thần sắc.
Bà vuốt đầu ta : “Ta biết trong lòng con có oán hận, cho rằng ta đối xử bất công với con. Nhưng hôm nay con cũng thấy rồi, gấm hoa rực rỡ, lửa cháy dầu sôi, chưa chắc đã là chuyện tốt.”
“Như Nguyệt thông minh chăm chỉ, Như Yên trời sinh nhan sắc, đó là sở trường của các con. Nữ nhân trên đời này vốn đã không dễ sống, nếu không có một kỹ năng nào thì chẳng phải tùy người ta nhào nặn sao.”
“Hồ đại phu là viện thủ Thái y viện triều trước, danh tiếng lẫy lừng, trước kia không biết bao nhiêu người muốn bái sư ông ấy. Nếu không phải ông ấy bị liên lụy đến chuyện cũ của triều trước, cờ nhà mẹ đẻ ta cứu giúp, ta cũng không thể mời ông ấy nhận đồ đệ, con phải trân trọng.”
Một phen chuyện của mẫu thân khiến ta bừng tỉnh, đêm đó ta lén lút lẻn vào từ đường, lại thấy đại tỷ ngất đi, nhị tỷ thế mà đang khóc lóc thảm thiết, treo lụa trắng lên xà ngang, ta sợ hãi vội chạy đến đẩy nàng ngã.
Thấy người đến là ta, nhị tỷ khóc càng dữ dội hơn, nức nở không nên lời: “Ta biết mặt ta không chữa khỏi rồi, cả đời này coi như xong. Ta chỉ muốn chết một lần cho xong, muội còn đến đây chế giễu ta, sao muội lại độc ác như !”
Ta bịt miệng nàng lại: “Ai mặt tỷ không chữa khỏi ? Chỉ cần tỷ ngoan ngoãn nghe lời, ta nhất định có thể khiến cho tỷ khôi phục như cũ!”
Thấy nhị tỷ không khóc nữa, ta mới buông tay, rồi tiếp: “Cho dù mặt tỷ thật sự không chữa khỏi , cũng không đến mức phải tìm đến cái chết. Tỷ chỉ là hỏng dung mạo vẫn còn tay chân, tai mắt đầy đủ, thế nào cũng có thể sống ra dáng người. Nữ nhân sống trên đời vốn đã không dễ dàng, hà tất phải tự coi nhẹ bản thân?”
Nhị tỷ còn chưa kịp hoàn hồn thì nghe đại tỷ bị đánh thức khẽ : “Như Lan đúng, là ta lòng dạ hẹp hòi, tự trói buộc mình, còn không thấu bằng muội.”
Ta đỏ mặt vội xua tay: “Đại tỷ đừng , tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức chữa khỏi tay cho tỷ!”
Bạn thấy sao?