Định Mệnh Đen Đủi [...] – Chương 5

Có lẽ bị dồn đến đường cùng, ánh mắt Chương Tri Vi đảo một vòng rồi lập tức rưng rưng khóc lóc:

“Chồng à, chỉ nằm viện mấy tháng thôi mà đã quên em rồi sao? Anh bị mất trí nhớ lựa chọn à?

“Em là vợ mà, trước lúc hôn mê chính đã xác nhận quan hệ với em. Em vẫn luôn bên không rời nửa bước, mà sao tỉnh lại lại không nhận ra em, hu hu…”

Tạ Dục bật lạnh một tiếng, ngay sau đó, hai viên cảnh sát từ ngoài cửa bước vào.

Cặp đôi gian phu dâm phụ kia lập tức chết sững tại chỗ.

“Chú nhỏ, ? Tự nhiên gọi cảnh sát tới gì chứ?”

Tạ Dục thản nhiên : “Sau khi tiếp với ta không lâu, tôi liền rơi vào hôn mê, sau đó lại bị lừa kết hôn. Tôi có lý do để nghi ngờ rằng ta đã giở thủ đoạn ở đâu đó.” “Phiền cảnh sát hỗ trợ điều tra kỹ càng.”

【?? Nữ chính cứ thế mà bị dẫn đi luôn sao!?】 【Không phải chứ, nam phụ này hơi ỷ thế hiếp người quá rồi đấy.】

Tạ Thịnh Nam há miệng muốn gì đó, lại không dám thốt ra một lời bênh vực Chương Tri Vi.

Có lẽ vì giận dữ mà không có chỗ phát tiết, hắn liền kéo thẳng tôi ra khỏi phòng bệnh.

8

“Hứa Thiệu, tôi chỉ rời đi mấy ngày thôi, sao lại xảy ra nhiều chuyện như thế!”

“Có phải đã linh tinh gì đó với nhỏ của tôi không?”

“Cô hỏng đại sự của tôi rồi, có biết không!”

“Bây giờ lập tức đi giải thích với nhỏ của tôi, mặc kệ trước đó đã mấy lời vớ vẩn gì, cũng phải tìm cách chống chế cho trót, mau cho nhỏ từ bỏ việc truy cứu Tri Vi mới là chuyện quan trọng nhất!”

Nói rồi, Tạ Thịnh Nam còn ra tay đẩy tôi.

Tôi nghiêng người tránh đi: “Anh bảo tôi đi là tôi phải đi à?”

Tạ Thịnh Nam nheo mắt lại, ngạc nhiên: “Cô ăn nhầm thuốc rồi à?” “Hứa Thiệu, đừng quên bao năm nay ai đã như chó mà liếm gót chân tôi. Bây giờ chủ nhân ra lệnh, còn dám từ chối?”

Chát!

Tôi giơ tay tát thẳng vào mặt hắn.

“Mồm thối như vừa ăn phân, mới là chó đấy.” “Tôi chẳng đã rõ với mấy hôm trước rồi sao? Hôn ước của chúng ta, giải trừ!”

Tạ Thịnh Nam dùng lưỡi đẩy nhẹ vào má bên bị đánh, sắc mặt lập tức méo mó, nhào tới định túm tóc tôi.

Tôi đã chuẩn bị giơ chân đá hắn, thì không biết từ lúc nào, Tạ Dục đã đứng ở cửa: “Tôi có thể cho vào trong ở cùng Chương Tri Vi.”

Một câu vang lên, tay Tạ Thịnh Nam lập tức khựng lại giữa không trung.

Hắn tức tối hạ tay xuống: “Chú nhỏ! Chú mặt cháu đi, là ta ra tay đánh cháu trước mà!”

Tạ Dục tựa vào khung cửa, im lặng không gì, còn Tạ Thịnh Nam thì biết điều rời đi.

Chỉ là vừa mới bước chân ra khỏi cửa, hắn đã lập tức nhắn cho tôi một tin: 【Tốt nhất là đừng để phải hối hận!】

Để thể hiện quyết tâm, tôi thẳng tay xóa luôn WeChat của hắn.

9

Trong mấy ngày tiếp theo, tôi và Tạ Thịnh Nam không hề liên lạc, tôi vẫn ở lại bệnh viện chăm sóc Tạ Dục.

Không phải tôi không muốn rời đi, mà là không thể.

Chỉ cần tôi và Tạ Dục quá nửa ngày không có tiếp thân thể, giá trị khí vận sẽ tụt xuống.

Nhờ có màn đạn (bình luận bay), tôi vẫn luôn nắm tĩnh của Tạ Thịnh Nam và Chương Tri Vi.

Cảnh sát vẫn đang điều tra chuyện mà Tạ Dục đã nêu ra, không tìm kết quả, nên Chương Tri Vi chỉ có thể tiếp tục bị tạm giam trong trại tạm giữ.

Còn Tạ Thịnh Nam, không thể hút khí vận từ Tạ Dục, công ty vốn đang trên đà phát triển nhanh chóng liên tiếp gặp sự cố.

Để ép tôi quay lại, hắn còn cố tung tin khắp bè rằng hôn ước của chúng tôi đã bị hủy, mong chọc tức cho tôi phải sốt ruột.

Thấy tôi không chút lay , Tạ Thịnh Nam lại mua chuộc paparazzi, cố ý tung ra mấy tấm ảnh hắn đi chung với các thiên kim nhà giàu vào lúc đêm khuya, nhằm kích thích tôi.

Nhưng tất cả đều vô ích.

Tình mù quáng và tính mạng, cái nào nặng nhẹ, tôi vẫn phân biệt rõ.

Ngược lại, hắn còn bị Tạ Dục nắm nhược điểm:

“Liên tiếp phạm sai lầm trong công việc, đời tư lại hỗn loạn như , sao xứng tổng giám đốc Tạ thị?” “Giáng chức năm cấp, xuống nhân viên cơ sở đi.”

Khi tôi nghe thấy câu này, còn đang thất thần, hoàn toàn không để ý rằng Tạ Dục đang mình.

Một lúc sau, chợt nghe giọng điệu lạnh nhạt của vang lên: “Sao? Hối hận rồi à, đau lòng rồi à?”

Tôi quay đầu : “Cái gì cơ?”

Tạ Dục nghiêng mặt đi chỗ khác.

Nhìn sắc mặt u ám của , tôi lập tức hiểu ra ý của Tạ Dục.

Do dự một hồi, tôi dứt khoát mở miệng thẳng:

“Anh có mang theo một chiếc bình an bội không?”

Ban đầu tôi chỉ định tìm cách khiến ta vứt bỏ bình an bội đó.

Không ngờ vừa dứt lời, Tạ Dục đã quay đầu tôi.

Anh mấp máy môi như muốn gì đó, lại cứng ngắc nuốt ngược trở vào.

Tôi hơi khó hiểu, vẫn tiếp tục: “Chiếc bình an bội đó, có thể cho tôi không?”

Ánh mắt Tạ Dục khẽ run lên, trong đôi con ngươi đen thẳm thậm chí còn lóe lên chút u oán:

“Đã đính hôn với Tạ Thịnh Nam rồi, giờ ngay cả bình an bội cũng muốn lấy lại.” “Tôi giáng chức Tạ Thịnh Nam, lại đau lòng.”

“Đã thương xót hắn như , còn chăm sóc tôi gì? Hứa Thiệu, rốt cuộc thích ai, đừng giỡn tôi nữa không?”

10

Tôi lắng nghe nghiêm túc, gương mặt thì đầy vẻ mờ mịt.

Màn đạn lại hiện ra trước mắt: 【Ờm, đây chính là truyền thuyết “đổi đánh thường lấy chiêu lớn” sao?】

【Tổng tài bá đạo giờ lại hèn mọn cầu xin nữ phụ, đừng giỡn tôi nữa!? Đây thật sự là lời thoại của ta à?】 【Ý gì , nam phụ thích nữ phụ rồi sao!?】

Nội dung màn đạn khiến tôi đỏ bừng cả mặt.

Tôi nuốt nước bọt, vội vàng giải thích: “Tôi… tôi không có giỡn …” “Tôi chỉ muốn xin một chiếc bình an bội thôi, nếu không nỡ thì thôi, tôi không lấy nữa.”

Khóe mắt Tạ Dục mà lại hơi ửng đỏ.

Anh tôi thật sâu, cuối cùng lấy chiếc bình an bội từ dưới gối ra.

Nhưng nắm chặt trong tay.

“Đây là nhờ người đưa cho tôi, là xin cho tôi, chúc tôi cả đời bình an. Tôi chưa từng rời xa nó.” “Giờ muốn lấy lại, tôi…”

Tôi bất ngờ nắm lấy tay : “Là tôi tặng cho sao?”

Tạ Dục cả người ủ rũ, như một chó nhỏ bị chủ bỏ rơi.

Anh tự giễu: “Thật ra, lúc hôn mê như người thực vật vẫn có cảm giác, chỉ là không thể cử thôi.”

“Á, cái bình an…”

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...