22.
Hai người đứng trước mặt tôi gì tôi cũng không nghe thấy.
Họ chìa tay về phía tôi.
“Khương Đường…”
“Dừng lại!”
Tôi vẻ mặt nghiêm túc của họ mà lòng đau nhói.
Không chỉ CP mà tôi ship đã biến thành một câu chuyện SE chỉ trong vài phút, mà tôi còn bị lôi xuống nước cùng họ!
Tôi đau khổ chỉ trích họ: “Tôi đã coi các như chị em, mà các lại muốn cướp vị trí trai của tôi!”
“Tôi ngày nào cũng thức khuya nghiên cứu kế hoạch tỏ , giờ tóc tôi cũng rụng hết, mà các lại…”
Cố Bắc tôi với vẻ tội nghiệp: “Anh học rất chăm chỉ mà, không phải là để dùng cho em sao?”
Tống Tri Nam với vẻ mặt chân thành: “Anhi tự học .”
Bạn thân tôi bậm môi trọng tài: “Cậu thức khuya xem tiểu thuyết rụng tóc thì đừng trách người ta.”
Tôi quay sang quát ấy: “Cậu đứng về phía ai thế?!”
Hai người họ vẫn muốn gì đó.
“Các cậu đừng gì nữa, tôi muốn đi tưởng niệm CP tan vỡ của mình!”
Tôi quyết đoán từ chối cả hai, kéo thân đi uống rượu.
Ngọn lửa trong lòng khiến gan tôi nhức nhối, không khỏi xua tay.
“Gọi vài trai đẹp đến uống rượu với chuỵ đi!”
Bạn thân tôi muốn an ủi: “Đường Đường, nếu cậu thực sự khó chịu, hay là khóc một trận đi?”
Tôi xoay một chai rượu, mỉm ngả ngớn về phía cậu nhóc bên cạnh: “Sao, hồi nãy tôi diễn có ổn không?”
Bạn thân tôi: ???
“Gì cơ?!”
Tôi gác chân lên, miệng như sắp bay lên trời.
“Ôi, tôi là Khương Đường, có phước gì mà hai người đẹp trai nhất trường tỏ , cảm giác này, thật sướng không chịu nổi!”
“Người lớn thì gì có lựa chọn! Người lớn chọn cả hai!
Bạn tôi nuốt nước bọt, giơ ngón tay lên: “Nói về khả năng nắm bắt huống, vẫn là cậu giỏi nhất.”
Chưa dứt lời, cửa đã bị gõ.
Cậu nhóc đáng với ánh mắt tứ : “Chị ơi, trai em tới rồi.”
Tôi hào hứng xoa tay: “Nhanh cho ấy vào!”
Tôi bận rộn trêu chọc cậu trai bên cạnh, thì đột nhiên ghế sofa bên phải trũng xuống, tay tôi phản xạ tự nhiên đặt lên chân ấy.
“Em trai gọi là gì đây…”
“Chị ơi, gọi em là Cố Bắc là …”
23.
Ngón tay tôi run rẩy, từ từ quay đầu lại.
Đôi mắt tươi và lạnh lẽo của Cố Bắc lúc này đang rực cháy như ngọn lửa.
“Chị ơi, em còn chưa biết chị thích chơi kiểu như đấy.”
Câu vừa dứt, bên trái bỗng có tiếng .
Giọng quen thuộc và rõ ràng vô cùng hấp dẫn: “Chị ơi, chẳng lẽ em không hợp sao?”
Trùm trường Đại học A bắt đầu đi thêm từ khi nào trời?
Tôi bị Tống Tri Nam và Cố Bắc chèn ép hai bên, thật sự khó xử.
“Người lớn không chọn lựa, chỉ cần là chị, bọn em đều .”
Tôi: !!!
Tôi thì không đâu.
Bạn thân tôi cầm mic hát lên một cách không hợp thời: “Em muốn trốn, muốn trốn, không thể trốn …”
Quả thật, đàn ông ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của tôi, cùng thân chơi xắc, liên tiếp thất bại, đúng lúc tôi không còn sức để uống nữa.
“Đừng uống nữa.”
Cố Bắc giật lấy ly rượu trong tay tôi, rồi nhấm một ngụm cạn sạch.
Giọt rượu chảy theo khóe môi , rơi xuống đường viền quai hàm.
Động tác thật ngầu, vừa gợi cảm vừa quyến rũ.
Đầu óc tôi chóng mặt, tiến sát lại thì thầm:
“Tôi thấy rất quen mắt, giống như chồng tương lai của tôi đó.”
Anh tim tôi đập loạn, một tay ôm tôi ngồi lên đùi mình.
Khẽ ghé sát tai tôi, thì thầm: “Tôi cũng thấy chị rất quen, đặc biệt giống vợ của tôi.”
Giây phút này, tôi cảm thấy không còn quan trọng nữa.
“Chồng có nghề tay trái, tôi vợ cũng phải ủng hộ chứ nhỉ.”
Tôi hào hứng lấy chiếc iPhone X đã vỡ màn hình ra, chuyển cho 1000 tệ để đổi lấy chiếc 16 Pro Max mới tinh.
Cố Bắc tôi với ánh mắt tứ: “Sau này ít đến những chỗ này, kiếm tiền không dễ.”
Rồi trả lại tôi 50 tệ.
“Yêu bản thân mình hơn, đi mua một chai kem dưỡng tay đi, chiếc áo sơ mi giá một nghìn của tôi mà đã bị chị xoa nhăn hết cả rồi.”
Ôi!
Chiếc áo trong suốt ấy giá một nghìn tệ sao?!
Tôi chợt đỏ mắt, tay siết chặt lại: “Một nghìn tệ?!”
Theo âm thanh rạn nứt vang lên,
Chiếc áo trên người cũng theo đó mà rách…
Tôi lập tức mở to mắt, dưới ánh đèn mờ, những đường nét cơ bắp của thật hấp dẫn.
Ôi trời.
Tôi nghi ngờ muốn lừa tôi, không có chứng cứ.
Cố Bắc càng thêm cuốn hút, giữ tôi trong lòng: “Ngoan nào, ở đây đông người, muốn chơi thì về nhà chơi.”
“Về nhà chơi…”
24.
Khi tôi tỉnh dậy, thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cùng với giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực, tôi sững sờ.
“Cái này... cái nhẫn, giấy kết hôn từ đâu ra ?!”
Bạn thân tôi uể oải đáp: “Tối qua, cậu uống say, để không phải bồi thường cái áo sơ mi 1000 tệ của Cố Bắc, cậu đã ép ấy đi đăng ký giấy kết hôn với cậu.”
Tôi: ???
Tôi say mà còn chuyện này sao?
“Chỉ vì 1000 tệ? Tôi bán thân rồi?!”
“Tại sao cậu không ngăn tôi lại?!”
Bạn thân tôi bí ẩn: “Vì cậu thích Cố Bắc mà, sao tôi có thể ngăn cản hạnh phúc của hai người chứ?”
Tôi há hốc miệng định phản bác, bị ấy ném ra một đống ảnh chặn lại.
Trong những bức ảnh đó, toàn là hình tôi lén Cố Bắc, chỉ cần ấy ở đó, tôi sẽ như hình với bóng.
Bạn thân ôm mặt tôi : “Cậu biết không, tin đồn Cố Bắc và Tống Tri Nam là một cặp là ai tung ra không?”
Tôi lắp bắp: “Chẳng lẽ là cậu đưa tôi vào bẫy sao?”
Cô ấy như một con cáo già: “Đó là do Cố Bắc tự phát ra đấy, tớ biết cậu đã bí mật bọn họ từ năm thứ nhất. Để thu hút sự ý của cậu, lừa cậu là kẻ ngốc.”
“Còn Tống Tri Nam thì sao?!”
Cô ấy không quan tâm, nắm lấy tay tôi: “Nhiều người thích ta như , để chắn vận hoa đào thôi.”
Tôi lật người đứng dậy, mặc quần áo rồi chạy đi.
Khi tôi tìm nhà Cố Bắc, ấy đang ngồi thư thái tôi.
“Chào buổi sáng, vợ .”
Tôi cắn răng tiến lại gần: “Này, tối qua emi say, chúng ta đi giấy ly hôn đi...”
Khuôn mặt Cố Bắc lập tức lạnh đi.
“Sáng nay cầu xin tôi kết hôn, giờ lại không chịu trách nhiệm. Lại muốn đổi người?”
Tôi hoàn toàn không nhớ gì, bị đến cứng họng: “Là lỗi của em.”
“Có ai kết hôn rồi lại ly hôn trong cùng một ngày không? Đợi đến khi vợ mới của thấy thế thì sẽ ch*t tôi mất. Anh là đàn ông, phải để mặt mũi ở đâu đây?”
“Vậy ... phải sao?”
Cố Bắc tựa vào ghế sofa: “Dù thế nào cũng phải đợi một thời gian, lễ nhân sắp tới, phải ở bên cạnh vợ .”
“Hay là, em ly hôn với , rồi tìm người khác kết hôn?”
Cố Bắc lạnh: “Hứ, em tưởng là loại người dùng xong rồi vứt đi sao?”
Lời khiến tôi đỏ mặt, tôi đứng dậy định phản bác: “Sao em lại dùng xong rồi vứt đi?”
Ngón chân tôi đạp trúng ghế, cả người lao về phía , ngã vào lòng .
Cố Bắc kêu “hự” một tiếng, mặt mày trắng bệch: “Em định gi*t chồng à?!”
Tôi thấy khuôn mặt trắng bệch, định chống tay dậy xoa cho , tay tôi dừng lại giữa chừng.
Cố Bắc nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng, như một con mèo thỏa mãn: “Ngoài miệng thì ly hôn với , cơ thể lại rất thành thật nha.”
Giọng đầy dục vọng của tôi đỏ bừng mặt, mãi sau mới thốt ra một câu: “Anh thật vô liêm sỉ!”
Anh ôm tôi, để tôi ngồi lên đùi mình, dùng đôi bàn tay giữ sau đầu tôi và ấn tôi xuống.
Giọng trầm thấp của thì thầm bên tai tôi, dần dần rõ ràng.
“Anh chưa bao giờ vô liêm sỉ với ai cả, ngoại trừ em"
25.
Từ sau lần đó, mỗi khi tôi nhắc đến chuyện ly hôn, Cố Bắc sẽ ôm và hôn tôi đến khi tôi không dám nhắc lại nữa mới thôi.
Trong quán bar.
“Lại nhắc đến chuyện ly hôn… rồi bị chồng cậu hôn đến quên trời quên đất luôn hả?”
Bạn thân tôi nhấp ngụm rượu, đã quá quen với việc này: “Nhưng mà chỉ hôn thôi không giải quyết gì đâu, ấy là Ninja Rùa à?”
Tôi đau khổ ấy, thực sự không muốn nhắc đến chuyện này.
“Theo tôi , ly hôn cái gì chứ? Cậu đã thích ấy bao nhiêu năm, chẳng phải là số phận đã định rồi sao, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
“Dù sao, cái mặt đó, thân hình đó của Cố Bắc, quá sức hoàn hảo rồi còn gì!”
Cô ấy hơi say, tôi: “Hay là cậu không thích Cố Bắc? Cậu còn nhắm đến ai khác?”
Tôi do dự vài giây, không gì.
Cô ấy sững sờ: “Trời ạ, cậu thực sự đang tơ tưởng đến người khác nữa sao?”
“Anh còn không biết, hóa ra vợ còn đang nhớ thương đến người khác đây?”
Giọng của Cố Bắc phía sau tôi rùng mình.
Cậu “cún con” lần trước lại không biết sống ch*t, đặt tay lên vai tôi: “Chị ơi, lâu rồi chị không đến, có phải đã quên em rồi không?”
Tôi cứng ngắc: “Em trai, cậu là ai ? Tôi không quen.”
Gương mặt “cún con” đầy vẻ đáng thương tôi: “Lần trước chị còn sẽ dẫn em về nhà xem con mèo biết tác lộn ngược mà…”
Lời cậu ta khiến Cố Bắc nổi giận, ấy kéo tôi vào lòng, mắt trừng trừng tôi, nghiến răng từng chữ một.
“Mèo biết lộn ngược, sao tôi không biết vợ tôi còn nuôi một con mèo như ?”
Tôi bừng tỉnh, vòng tay qua cổ Cố Bắc, nhón chân, đặt một nụ hôn lên môi ấy.
“Em trai à, đây là chồng chị đấy, tụi chị nhau sâu đậm lắm, đừng có mà vỡ của tụi chị nhé!”
Nhận thấy không còn đường lui, “cún con” lủi thủi rời đi.
Cố Bắc nghiêng đầu tôi, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén. Tôi co rúm người lại như con cút, dẫn tôi xuống gara dưới tầng hầm.
“Không phải bảo tối nay có tiết giải phẫu sao? Thế nào? Định đến quán bar mổ bụng trai lạ hả?”
Tôi gượng: “Hơhơ, buổi học… tạm hoãn rồi…”
26.
Tôi biết mình sai, liền ôm lấy nũng: “Cố Bắc…”
“Anh .”
“Ông xã.”
Anh không gì, chỉ bế bổng tôi lên, nhét vào ghế sau.
Rầm! Tiếng cửa xe đóng mạnh tôi tỉnh lại. Sau đó, cúi người tiến đến rất gần. Đúng lúc tôi nhắm mắt chuẩn bị thì một tiếng “tách” vang lên bên tai.
“Mắt nhắm để gì?”
Men say nổi lên, tôi bĩu môi, cố tỏ vẻ ngang ngạnh: “Vì xấu quá.”
Cố Bắc như muốn trêu tức tôi, giữ lấy cằm tôi, nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn: “Vậy đêm qua, ai đã khen ‘ông xã đẹp trai nhất’?”
Tôi đỏ mặt lắp bắp: “Đó là ép em!”
Anh không buông tha, ánh mắt dạo quanh gương mặt tôi, bàn tay lớn giữ chặt không cho tôi trốn thoát, ghé sát tai tôi, thì thầm: “Anh ép thế nào? Hửm?”
Nghĩ lại cảnh tượng tối qua bên khung cửa sổ, đầu óc tôi như đình trệ.
Anh khẽ , giọng trầm thấp đầy mê hoặc: “Sao, em không thích à?”
Mặt tôi nóng rực, lòng không khỏi tự nhủ rằng, nếu ra chắc chắn sẽ lại tiếp tục trêu tôi mất.
Anh xoa nhẹ đầu tôi, nhấn ga lái xe lên ngọn đồi phía sau.
“Chúng ta lên đỉnh núi gì?”
“Ngắm sao.”
Dưới ánh trăng rọi vào khoang xe, bầu trời đầy sao lấp lánh. Tôi tựa vào lòng , người tôi đã thầm thích suốt mười năm qua.
“Cố Bắc, em thích .”
Anh ôm chặt lấy tôi, cúi đầu, lần này hôn thật dịu dàng, không vội vã như mọi lần, chỉ có sự dịu dàng thuần túy.
“Khương Đường, đừng nghĩ đến ai khác, không?”
Tôi đáp lại nụ hôn của .
“Người em nghĩ đến, từ trước đến giờ, chỉ có mình .”
[HOÀN]
Bạn thấy sao?