Định Mệnh Bên Anh – Chương 5

17.

Tôi như bị điện giật, lập tức lùi lại, tác quá mạnh, tay không bám , cả người ngã ra sau.

"Má ơi!"

Cố Bắc nhanh nhẹn, đưa tay đỡ tôi lại.

Tôi vẫn còn hoảng hốt, ánh đen trước mắt dần tan biến, hiện ra trước mắt là gương mặt “đẹp trai ngầu lòi" của Cố Bắc.

Tôi nghiến răng, yếu ớt kêu lên: "Cố Bắc, dậy đi, vết thương của tôi bị nức ra rồi, tôi cần thuốc giảm đau...huhu"

Cố Bắc cúi đầu lại gần, giọng nén lại khiến tôi đỏ mặt: "Trên mạng đều ... hôn có thể giảm đau."

"Vết thương của tôi cũng bị nức rồi."

"Vừa hay, em cũng giúp tôi một tay..."

Tôi: ???

Vừa dứt lời, nắm lấy cổ tôi bằng một tay, ngón tay lướt qua tóc tôi, nâng mặt tôi lên, rồi hôn tôi một cách mãnh liệt.

Trong khoảnh khắc ấy, dòng cảm lạ lẫm dâng trào, dần dần chiếm lấy lý trí của tôi.

Kỹ năng hôn này, sao còn cần tôi người luyện tập?!

Anh đang tôi đấy à!

18.

Vào buổi tối, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, tránh ánh mắt của Tống Tri Nam.

Thế , ta lại tôi chằm chằm, phát hiện ra môi tôi bị xước, nụ càng trở nên dịu dàng: "Môi em bị rách."

Nói xong, lấy một chiếc tăm bông từ ngăn kéo đầu giường và nhẹ nhàng thấm nước vào môi tôi.

"Về chuyện của Lý Sảng, tôi đã xử lý xong. Anh ta đã bị trường đuổi học và bị đưa vào đồn cảnh sát. Đèn đường hôm đó cũng là do ta cố hỏng, chúng tôi đã thu thập đủ chứng cứ, không thể thoát đâu."

Càng đối xử tốt, tôi càng cảm thấy áy náy trong lòng.

Tôi dám lén lút hôn Cố Bắc!!

Trời ơi!

Đột nhiên, tôi cảm thấy môi đau nhói, tôi quay đầu Tống Tri Nam, thấy nhíu mày lại, vẻ mặt rất dịu dàng: "Lỡ chạm vào vết thương của em, có đau không?"

Ánh mắt nâu của , sau cặp kính vàng, thẳng vào tôi khiến tôi bất chợt cảm thấy hồi hộp.

"Không... không đau..."

"Vết thương này là do Cố Bắc ra, đúng không?"

Cảnh báo trong lòng tôi vang lên, ôi trời!

Có phải đã đến lúc phải tính sổ rồi không?
Giữa hai người họ có vấn đề, mà tại sao người phải chịu khổ lại là tôi?

"Tiếp theo, có lẽ em sẽ hơi đau một chút."

Tôi: "Cái...cái...ý muốn là gì?"

Tôi đã viết rất nhiều huống cặp đôi ngoại và đ.á.nh đập bởi chính thất.

Chẳng lẽ giờ đây tôi phải nằm trên giường bệnh và chịu đựng trận đ.á.nh ghen từ chính thất sao?

Khi tôi còn đang muốn lùi lại, Tống Tri Nam đã tháo chiếc kính gọng vàng xuống.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Anh ta, một người lịch sự, trước khi đ.á.nh người còn biết hỏi người ta chuẩn bị xong chưa?!!

Tôi bị dọa đến mức không nên lời.

“B… tôi… có thể là chưa chuẩn bị không?”

“Không sao, em cứ tận hưởng đi.”

Tôi: !!!!!!

Trong lúc tôi đang ngây người, ta dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy cằm tôi, từ từ cúi đầu xuống.

Anh ta định hôn tôi?!

Đầu óc tôi bỗng nhiên bùng nổ, tôi vội vàng giơ tay đẩy ta ra.

“Tống Tri Nam”

“Các người coi tôi là cái gì ?!”

“Là một trạm trung chuyển trong của các người à?”

Anh ta ngây ra một lúc, rồi mới từ từ ngẩng đầu tôi, trên mặt hiện lên nụ tự giễu và tan vỡ.

"Em đối xử với cậu ấy thực sự rất khác."

Đầu tôi đau nhức, suy nghĩ vừa rồi có chút nặng nề, tôi đã đối xử quá tàn nhẫn với ta, nên đang định xin lỗi.
Tống Tri Nam kéo chăn cho tôi, tôi, rồi tự : “Em ngủ đi, tôi sẽ không gì vượt quá giới hạn đâu.”

19.

Sau khi xuất viện, tôi đã trốn tránh hai người trong vài ngày. Để nhanh chóng phục hồi thể lực, thân đã đặt lịch cho tôi một buổi dắt chó offline trên mạng.

Vào lúc chín giờ sáng, khi tôi đến địa điểm với đầy đủ trang bị. Chủ của con chó bước ra với bộ dạng ngái ngủ, tóc cắt ngắn, quần thể thao m@u xám và gương mặt thật quen thuộc.

Chưa kịp gọi ta, thì Tống Tri Nam đã xuất hiện trong trang phục thể thao, cộng với chiếc kính gọng vàng, hoàn toàn mang dáng vẻ của một học bá.

“Khương Đường, đến rồi, vào đây ngồi.” Anh ấy mỉm chào tôi.

Còn bên cạnh, Cố Bắc vừa ngáp vừa nhăn mặt, đột nhiên về phía tôi với ánh mắt sắc bén.

“Cố Bắc? Tống Tri Nam?” Tôi giơ tay lên, mặt cứng đờ vẫy họ. Nghĩ lại tối hôm đó tôi đã lạnh nhạt với Tống Tri Nam, giờ gặp lại ấy có chút ngại ngùng.

Dắt chó ra ngoài mà lại gặp họ sao?!

Cố Bắc nghiến chặt răng, quay đầu Tống Tri Nam với ánh mắt đầy thù địch: “Người cậu gọi là Khương Đường thật sao?!”

Song Tri Nam vẫn tươi: “Hả? Cậu không biết à? Cậu cứ tiếp tục ngủ, tôi đi dắt chó với Khương Đường đây.”

Cố Bắc nhạt: “Tối qua cậu cố nhường máy chơi game cho tôi là để hôm nay có cơ hội dắt chó với Khương Đường đúng không? Quả nhiên học kinh tế ai cũng là cáo già.”

Tôi hai người đấu mắt với nhau, lòng muốn quay đầu bỏ chạy, không muốn gặp thêm bất cứ tai họa nào nữa, chó nhỏ thì không có lỗi gì cả!

Một con chó Doberman mang dây xích đến trước mặt tôi, chạm vào tay tôi để tôi xoa đầu nó. Tống Tri Nam đi tới, nhẹ nhàng giải thích: “Nó tên là Caesar.”

Tôi và Caesar nhau: “Nó có sức chịu đựng thế nào, có chạy lâu không?”

Tống Tri Nam gật đầu: “Chạy ba tiếng không thành vấn đề.”

Tôi sáng mắt lên, nắm dây xích dẫn Caesar chạy thẳng.

Một giờ trôi qua…

Caesar đã thấm mệt, thở hồng hộc như trâu, chỉ muốn chui vào trong nhà. Tôi kéo nó ra ngoài: "Caesar, mới chỉ bắt đầu thôi mà!"

Tống Tri Nam nhẹ nhàng xoa bóp cho Caesar, bỗng nhiên hỏi tôi: "Khương Đường, nếu có một ngày, phải chọn giữa và Cố Bắc, em sẽ gì?"

Tôi: ?

Sao lại có thể hỏi một câu hỏi kỳ lạ như ?

"Da mặt tôi dày đến mức nào chứ?"

Có thể tùy ý chọn giữa hai người, một người là nam thần, một người là trùm trường như chọn rau ngoài chợ sao?

Tôi uống một ngụm nước, vẫy tay: "Không có ngày đó đâu."

Tống Tri Nam chỉ mà không gì.

Caesar nằm thẳng cẳng trong phòng có điều hòa, không đậy.

"Em là người đầu tiên dắt Caesar mà có thể khiến nó mệt như đấy."

Cố Bắc vừa từ phòng tắm đi ra, không mặc áo, làn da m@u mật, những đường nét rõ ràng và mạnh mẽ, khiến tôi cảm thấy như bị quyến rũ đến ngạt thở.

"Chơi với chó xong rồi, hay là đến lượt sẽ chơi với em."

Tôi khó khăn nuốt nước bọt.

Chơi cái gì chứ?!

20.

Tôi nắm chặt dây xích chó, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, quay đầu hỏi Tống Tri Nam.

"Trong lúc hai người ở bên nhau, Cố Bắc có sở thích này không?"

"Sở thích chó á?"

“Cứ như kiểu ấy coi tôi là người trong nhà luôn ấy…”

Nói xong, Tống Tri Nam ánh mắt lại không vui vẻ gì: "Khương Đường, anhi còn có việc phải , đi trước đây."

Tôi bóng lưng ấy khuất dần, nghĩ bụng: Tống Tri Nam sao lại yên tâm để tôi với Cố Bắc ở lại đây nhỉ?
"Phải chăng vì tôi có vẻ an toàn?"

Cố Bắc sờ lấy đầu tôi, xoay mặt tôi lại: "Không phải em muốn học vài tác để phòng vệ sao? Để dạy cho em."

Không ngờ nơi bọn họ sống lại có cả phòng tập quyền dưới tầng hầm.

Tôi và đứng đối diện nhau, giọng trầm thấp vang vọng trong không gian rộng lớn của hầm: "Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi thứ đều là trở nên vô ích."

"Điều em cần là chạy, đừng ngoảnh lại."

Tôi gật đầu mạnh.

"Vậy nếu đối phương cầm d.a.o thì sao?"

Cố Bắc tiến lại gần, tác m@u: "Kẻ xấu cầm d.a.o đ.â.m em, đầu tiên phải nghiêng người tránh, tay phải giữ khớp tay đối phương lại, tay trái nắm cổ tay kéo xuống..."

Cố Bắc quả nhiên là một tay đ.á.nh chuyên nghiệp, tác nào của cũng nhanh nhẹn và quyết đoán.

Tất nhiên, đây là lần thứ tám tôi bị quật ngã xuống đất mà rút ra kết luận.

"Thật sự... không chịu nổi, mệt... mệt ch*t đi ."

Tôi nằm bẹp trên đất, mồ hôi như mưa, Cố Bắc vẫn không có ý định buông tha cho tôi, kéo tôi đứng dậy.

"Vừa nãy góc không đúng, lại lần nữa!"

"Phải nhanh chóng tránh né!"

Khi tôi cố gắng đến lần thứ chín, cuối cùng tôi đã giật con d.a.o từ tay , thành công đè xuống đất.

Tôi vì quán tính mà lao xuống, thấy sắp té khỏi bục, thì Cố Bắc nhanh tay kéo tôi lại, ôm chặt vào lòng.

"Vẫn ngốc như ."

Tôi chống tay vào người , đứng dậy. Vừa định phản bác thì đột nhiên va phải đôi mắt của , trong mắt chỉ toàn hình bóng của tôi.

Ánh mắt chúng tôi giao nhau trong ánh sáng mờ mờ.

Cố Bắc nhếch môi : "Khương Đường, tim em đập nhanh quá."

Tôi hoảng hốt đứng dậy, cuống cuồng: "Tôi... tôi phải đi rồi."

Anh đi theo sau, nhẹ , khi tôi cúi xuống mang giày thì ghé sát vào tai tôi.

"Khương Đường, tôi chuẩn bị theo cách mà em , để tỏ với người tôi . Tối mai 8 giờ em nhất định phải đến xem nhé."

21.

Tôi không biết mình đã rời khỏi đó bằng cách nào.

Trong tai vẫn còn văng vẳng hơi thở của Cố Bắc.

Tôi kéo chăn che đầu, cảm thấy như phát điên.

Cố Bắc sắp dùng bài tỏ mà tôi đã dạy cho ấy để tỏ với Tống Tri Nam rồi.

Tại sao trong lòng tôi lại khó chịu đến ?

Bạn thân tôi lập tức kéo tôi dậy: “Cậu không vui cũng là điều bình thường.”

“Sao lại như ?”

“Vì hai đại thần của câụ sắp tan vỡ, nhất định mai cậu phải dẫn tôi theo để ăn dưa nhé!”

Tối hôm sau, vào lúc 8 giờ.

Tôi bị thân ép phải ăn diện thật xinh đẹp, trông thật lúng túng mà đi đến địa điểm tỏ .

“Chủ nhân sao vẫn chưa đến?”

Vừa dứt lời, nhạc du dương vang lên, ánh đèn bất chợt sáng rực.

Cuối con đường, Cố Bắc và Tống Tri Nam cầm hoa, mặc vest, từ từ bước ra.

Tôi yếu ớt vẫy đèn phát sáng.

Quả là một đôi hoàn hảo.

Nhưng tại sao tôi vẫn không cảm thấy chút vui vẻ nào.

Ngược lại, cảm giác như mình vừa uống phải một chén giấm chua, chua đến không chịu nổi.

Đúng lúc tôi thở dài lần thứ 99…

Bùng!
Ánh sáng chiếu vào tôi.

Hai người đồng thời đi về phía tôi.

Tống Tri Nam đeo kính vàng, thanh lịch và nghiêm túc, ánh mắt bình tĩnh đầy sự kiềm chế và dịu dàng.

Cố Bắc, bụi bặm và ngổ ngáo, môi nở một nụ mê hoặc.

Tôi họ từng bước tiến lại gần, không thể kìm lòng lùi lại, nắm chặt tay thân để lấy dũng khí.

“Cái này… có cần bái… bái… bái biệt tớ không?”

Bạn tôi nóng lòng, xô tôi một cái: “Bái cái gì chứ, đây là họ tỏ với cậu đấy!”

“Gì cơ?!”

“Họ á?”

“Còn muốn tỏ với tôi?”

Không phải là Tống Tri Nam và Cố Bắc sao?

Âm nhạc như dâng trào khiến tôi gần như choáng váng.

“Khương Đường, và Tống Tri Nam là em cùng cha khác mẹ, lại có cùng xu hướng dục, thích…”

“Con .”

Không khí xung quanh dường như ngưng lại.

Tôi suýt khóc: “Thích… con ?”

Tôi đã chấp nhận của hai người rồi, mà giờ họ lại họ thích con ?!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...