Định Mệnh Bên Anh – Chương 4

13.

“Tay trái!” 

Bốp!!

Tiếng gậy bóng chày vang lên, Lý Sảng hét lên thảm thiết. 

“Bịt miệng hắn lại.” 

“Giọng hắn nghe thật khó chịu.” 

“Chân trái!” 

Bốp!!

“Chân phải!” 

Bốp!!

“Tay phải!” 

Mỗi tiếng vang như một bài nhạc rùng rợn, tôi run rẩy như một chiếc lá trong gió. 

Đột nhiên, tiếng còi cảnh sát vang lên giữa đêm tối, mang lại cho tôi cảm giác an tâm như vừa phát hiện ra mình đã trúng số độc đắc. 

Người cảnh sát nữ đứng đầu, nhanh nhẹn bước ra khỏi xe. 

Cố Bắc nắm lấy cổ áo Lý Sảng, lôi hắn ra như lôi một con lợn ch*t. 

Giờ đây, Lý Sảng không còn vẻ oai phong như trước, mắt hắn đỏ ngầu tôi, nở một nụ quái dị, miệng phát ra những âm thanh như tiếng kêu của một con quái vật. 

Nụ ấy như con rắn độc bám lấy tôi, sẵn sàng nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào. 

Tống Tri Nam đứng trước mặt cảnh sát, kể lại toàn bộ sự việc. 

Cảnh sát nữ liếc qua, rồi khom người, còng tay Lý Sảng. 

“Đưa hắn đi.” 

Sau đó, ấy tiến lại gần tôi, “Khương Đường, em cần phải điều trị vết thương ngay, tôi sẽ đưa em đến bệnh viện.” 

Khi cảnh sát nữ định dẫn tôi lên xe, Cố Bắc bỗng dưng bế tôi lên như bế một con mèo con. 

Tôi sợ hãi nắm chặt áo ấy, lo lắng ấy sẽ gặp rắc rối, dù sao Lý Sảng... 

Cố Bắc như thấu nỗi lo lắng của tôi, nhẹ nhàng thì thầm bên tai: 

“Anh không sao đâu, chân em bị thương, đừng đậy.” 

“Chị sẽ đưa em đến bệnh viện, đừng sợ.” 

“Nếu có gì cần, cứ với chị , chị ấy cũng là con , sẽ giúp em.” 

Tôi nhẹ nhõm, quay đầu thoáng qua cảnh sát nữ xinh đẹp, có vẻ rất cương nghị. 

Khi thấy tôi đang , ấy mỉm dịu dàng: 

“Khương Đường, đừng sợ, chị là Tô Ý, em có thể gọi chị là chị Tô” 

Tôi há hốc miệng, Tô Ý! 

Chị ấy là vợ của cảnh sát Giang Địch, người đã hy sinh ba năm trước! 

Chị ấy kế thừa lý tưởng của chồng, chỉ trong ba năm đã trở thành một trong những cảnh sát xuất sắc nhất thành phố.

Tô Ý?!

14.

Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện thật nồng nặc. 

Tôi nằm trên giường bệnh, mơ mơ màng màng. 

Khi tỉnh lại, tôi nhận ra trong phòng có thêm hai người. 

Tống Tri Nam đeo kính gọng vàng, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế, bàn tay dài của ta gõ phím trên máy tính như một nhạc trưởng điều khiển bản giao hưởng. 

Cố Bắc thì một tay nhét vào túi quần, tựa mình lười biếng bên cửa sổ. 

Họ cùng lúc ngẩng đầu, hỏi: “Còn đau chỗ nào không?” 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì hai người đã xúm lại bên cạnh. 

Tống Tri Nam đưa tay sờ trán tôi, Cố Bắc đưa ống hút đến gần miệng tôi. 

“Em muốn gì cứ .” 

Hai gương mặt điển trai đột ngột khiến tôi suýt nữa thì ngã bệnh thêm lần nữa. 

Sao họ lại tốt với tôi đến

Tôi thắc mắc đến mức mày đã sắp nhíu thành một cục. 

Tống Tri Nam như hiểu tâm tư của tôi. 

“Lý Sảng chỉ là muốn trả thù chúng tôi, nên mới nhắm vào em.” 

“Trên mạng có nhiều ý kiến không hay, tôi sẽ giải quyết hết, không để em phải chịu ấm ức hay mất đ.á.nh dự.” 

“Em vì chúng tôi mà bị liên luỵ, thật xin lỗi.” 

Tôi: “????” 

Tôi liếc màn hình máy tính của ta, hiện lên video mang tên “Cô sinh viên ăn mặc hở hang, suýt chút nữa bị ”. 

Dưới video, bình luận nổi bật đầu tiên viết: [Hôm nay tôi đứng đây, kẻ nào dám tung tin đồn thất thiệt thì tôi xé mồm kẻ đó!]
[Quyền ăn mặc đẹp là của , mặc gì cũng không phải cái cớ cho bọn tội phạm. Tôi thật sự muốn m.ó.c m.ắ.t mấy kẻ ăn xà lơ như này mới !]

... 

Không khí trong phòng có chút ngượng ngùng. 

Tôi giả vờ bình tĩnh, “Này, tôi còn tưởng mình đẹp đến nỗi khiến hắn ra tay đấy chứ.” 

Tống Tri Nam gập máy tính lại: “Tôi sẽ sớm cho em một câu trả lời.” 

Cố Bắc vẫn giữ vẻ nghiêm túc. 

Bỗng dưng tôi nhớ ra một chuyện, một năm trước họ từng ở cùng một phòng ký túc, lúc đó tôi chỉ chăm chăm tìm “hint” giữa những mảnh vỡ của Cố Bắc và Tống Tri Nam, không để ý đến Lý Sảng. 

Vậy tại sao hồi đó họ lại lớn chuyện đến

Cùng một phòng có ba người, trong đó hai người đang nhau, thế nào cũng thấy ngược đãi cẩu độc thân mà! 

Chẳng lẽ mà không đáp lại lại nên thành ra điên cuồng như sao? 

Tôi mở miệng, thăm dò hỏi: “Lý Sảng có thích hai người không?” 

“Hay là hai người đã chuyện gì có lỗi với hắn?” 

15.

Hai người bỗng dưng mặt mày xám xịt như vừa nuốt phải ruồi. 

Tôi ngây người, ánh mắt lướt qua họ, không lẽ... 

Tôi cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, đầu óc đã bay lên tít trời mây.

Cố Bắc hừ lạnh, ngồi trên ghế với tư thế chéo chân, ánh mắt châm chọc: “Em đang nghĩ linh tinh cái gì ?” 

Tôi liếc Tống Tri Nam, người luôn ấm áp như ngọc, rồi bẽn lẽn : “Về chuyện của ba người các …” 

Cố Bắc bực bội quát: “Đó chỉ là kẻ rác rưởi!” 

Tôi còn định hỏi thêm thì Tống Tri Nam rút điện thoại ra xem, rồi : “Tôi đi trước, cậu ở đây chăm sóc tốt cho ấy.” 

Cố Bắc mặt lạnh nâng cằm: “Còn cần cậu phải nhắc sao?” 

Tống Tri Nam cúi người, nhẹ nhàng với tôi: “Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, tối tôi sẽ đến thăm.” 

Trời ạ, sao tôi lại có cơ hội để hai người đẹp trai như chăm sóc mình chứ? Tôi vừa kinh ngạc vừa bối rối, tay băng bó của mình không biết nên vẫy chào như thế nào. 

“Anh đi nhé…” 

Tống Tri Nam một cái, đôi mắt m@u hổ phách sau cặp kính lấp lánh, ánh lên một cảm mà tôi không thể hiểu. 

“Khương Đường", em phải m@u khỏe lại, tôi…” 

Câu chưa kịp dứt đã bị Cố Bắc cắt ngang một cách không kiên nhẫn: “Cậu còn không đi sao? Nói nhiều như đàn bà!” 

Tống Tri Nam không nữa, quay người rời khỏi phòng bệnh. 

Tôi cảm thấy không khí trong phòng có chút không ổn, lòng hiếu kỳ bùng cháy, lập tức di chuyển lại gần giường bệnh. 

“Anh và… Tống học trưởng, vẫn chưa hoà lại sao?” 

Cố Bắc ngậm ống hút, lơ đãng tôi: “ ấy cưng chiều quá rồi.” 

Lần này tới lượt tôi lo lắng, tiểu thuyết đang bị kẹt ở đoạn gay cấn, nếu họ không ở bên nhau, tôi biết sao đây? 

Tôi gấp gáp: “Nếu không hòa hợp lại, thì sao? Anh không nghĩ là có thể có người khác xen vào sao?” 

Cố Bắc nhướng mày, ánh mắt như muốn nuốt chửng: “Người khác xen vào?”

Tôi càng càng hăng hái: “Anh nghĩ mà xem, Tống Tri Nam là người xuất sắc thế nào, trong trường này cả nam lẫn nữ đều nhòm ngó, nếu có chuyện gì không hay, không chừng sẽ có người thứ ba xuất hiện!” 

Cố Bắc tiến lại gần, thẳng vào mắt tôi: “Trong trường, bao gồm cả em chứ?” 
Giọng trầm ấm của ấy mang theo sự cám dỗ. 

Tôi bị đôi mắt dịu dàng đó chằm chằm, tim đập loạn nhịp, như có thứ gì đó từ trong dòng m@u đang trào dâng. 

“Tôi... tôi...” 

16.

“Cái gì thế này?” 

Tim tôi đập loạn xạ. Chẳng lẽ lâu không đương, giờ không chịu nổi cú sốc từ vẻ đẹp của người ta sao?!

“Không thể nào, ổ cứng có đến cả chục GB dữ liệu mà!” 

“Chục GB gì?” 

“Là những soái ca mà tôi đã lưu lại.” 

Cố Bắc bật lạnh lùng, “Em còn lưu trữ cả đàn ông nữa à? Là Tống Tri Nam đúng không?” 

Câu này tôi bừng tỉnh, “Không có, tôi không dám mơ mộng về đàn ông của đâu.” 

Cố Bắc im lặng một chút, rồi bất ngờ hỏi: “Em xem, thế nào để theo đuổi một người?” 

“Chị sẽ dạy cậu!” Tôi phấn khích chia sẻ những chiêu thức theo đuổi mà mình biết.

“Đầu tiên, hãy đưa ấy đến nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau, lúc đó phải bày tỏ cảm của mình ra…” 

“Còn nữa, nên xem mấy video hướng dẫn hôn, kỹ năng hôn của còn kém lắm!” 

Cố Bắc chăm vào môi tôi. 

“Chúng ta là chị em, đúng không?” 

Trong lòng tôi bỗng có cảm giác bất an, tôi hỏi lại: “Tôi nên là đúng hay không?” 

Cố Bắc liếm môi, giọng trở nên trầm thấp hơn: “Tôi và Tống Tri Nam đã chia tay, không phải em cũng nên chịu trách nhiệm một chút sao.” 

“Chị em không phải giúp đỡ nhau sao? Tôi cũng cần một người tập luyện chứ?” 

Tôi nheo mắt, thật không ngờ lại nghĩ đến việc này. 

Sau đó, hình ảnh của Tống Tri Nam xuất hiện trong đầu tôi. 

“Không ... Làm sao tôi có thể chuyện vô đạo đức như chứ?” 

Cố Bắc thấy tôi không đồng ý thì kéo áo lên, để lộ miếng băng gạc trên bụng : “Tối qua, Tống Tri Nam thấy vết thương này mà đã cãi nhau với tôi đến nửa đêm.” 
Một miếng băng gạc nhỏ xíu có đủ để che vết thương to bằng đầu ngón tay không? 

Còn cãi nhau vì chuyện đó nữa sao? 

Tôi thấy CP này thật ngọt ngào! 

“Chị em của chúng ta thật hiểu ý nhau!” 

Lúc này, tôi còn nghĩ rằng chắc chắn là muốn khoe cơ bụng cho tôi xem, tôi không chắc chắn lắm, bèn định đưa tay sờ thử một cái. 

“Bị thương? Quấn băng gạc thì sao tôi biết ? Để tôi xem nào.” 

Ngón tay tôi như bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt, chạm vào cơ bụng mà mình đã thèm muốn bấy lâu, mắt tôi sáng rực lên. 

Cơ bụng ơi, chụy tới đây!

Lần đầu tiên chạm vào cơ bụng của một người đàn ông thực sự! 

Đúng là những múi bụng tuyệt đẹp! 

“Em kỹ năng hôn của tôi kém, tôi không thể hôn đàn ông khác, chỉ có thể nhờ em thui, chị em!” 

Tôi ngẩng đầu lên, định phản bác … 

Một đôi môi ấm áp đã chặn lại lời của tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...