Định Mệnh Bên Anh – Chương 2

5.

Tôi gượng gạo, nụ tự tin bỗng chốc bị đơ lại.

Bị hai ánh mắt của họ chằm chằm tôi lạnh sống lưng, bàn tay run run siết lấy cây gậy bóng chày bên cửa, lắp bắp hỏi: “Cái... cái này không ổn đâu nhỉ?”

Hai người họ thân thiết thế này, còn muốn kéo tôi vào cuộc?

Tống Tri Nam chậm rãi tháo cà vạt, thẳng người ném cho Cố Bắc một chiếc áo, giọng lạnh lùng: “Mặc áo vào. Bạn bè là phải biết chia sẻ chứ, đúng không?”

Cố Bắc cũng đứng thẳng người, với thân hình sáu múi chói mắt tiến lại gần, vây tôi giữa hai người. “Đang tính đi kiếm em, không ngờ em lại tự mò tới cửa thế này.”

Trường học dạo này bàn tán ồn ào vì vụ hôm qua của hai người này, nghe họ ngại quá nên chẳng dám ló mặt ra khỏi phòng ký túc. Hai người này... tính "thả thính dụ" tôi vào tròng rồi "tiễn" tôi đi luôn sao?!

Tôi căng thẳng đến run rẩy cả người, nào quan trọng bằng mạng sống! Bàn tay ướt đẫm mồ hôi, gậy bóng chày suýt thì rơi khỏi tay.

“Các… các … đây là trường học đấy! Tôi khuyên hai m@u mở cửa ra!”

Cố Bắc nhướng mày lại gần, bàn tay to tóm lấy cây gậy. “Ở đây không ai chơi đồ mạnh bạo cả. Mà thật, em nghĩ cái tay chân nhỏ xíu của em đ.á.nh lại bọn này sao?”

Cố Bắc lấy điện thoại trong tay tôi, bật xem lại đoạn video tôi vừa lén quay, đôi tai đỏ bừng, ho nhẹ rồi quay sang tôi, nhướng mày: “Không ngờ em lại... mê trai thế này nhỉ.”

Nghe tôi không vui tí nào, hùng hổ phản bác: “Tôi không hút thuốc, cũng chẳng uống rượu, chỉ thích tí ‘trai đẹp’ thì có gì sai?”

Chưa dứt câu, tôi đã bị họ kéo vào sau rèm.

“Hai người ! Thả tôi ra!”

Tiếng hét của tôi vang khắp cả ký túc xá.

“Tôi khuyên các nên sống chuẩn mực một chút, thanh niên gương m@u đi!”

Ngay lập tức, một bàn tay to bịt miệng tôi. Tôi hoảng hồn Cố Bắc, trong đầu tưởng tượng ra bao cảnh tượng kinh hoàng.

“Ngoan, nghe lời… Em xem, bọn tôi đã chuẩn bị cái này cho em rồi.”

Trước mắt tôi là một cảnh tượng choáng ngợp lần nữa.

Sao ký túc xá nam mà lại có cả đống dụng cụ tập thể hình như này chứ?!

Anh ấy trấn lột cả phòng gym về đây luôn sao?!

6.

Tôi gượng, cảm thấy mình sắp bị "trừng " thật rồi.

“Thanh niên hiện đại phải có tư duy tốt, thể chất tốt, nhân cách tốt, đạo đức tốt… không phải suốt ngày lên mạng ‘chèo thuyền’, “thuyền trưởng", rồi viết mấy thứ kỳ quái về người ta đâu.”

Hai người này vừa vừa đặt tôi lên cái ghế gập bụng, cầm lấy đồng hồ bấm giờ và vòng lắc eo.

“Nào, bắt đầu hành trình luyện tập của em đi, học Khương. Tôi sẽ đích thân huấn luyện cho em cơ bụng hoàn hảo.”

Tôi hoảng hốt muốn lăn ra khỏi ghế mà trốn, cả hai đã giữ vai tôi lại không cho đi. Rõ ràng là đang trả thù tôi mà!

“Cố Bắc, Tống Tri Nam… hai tha cho tôi đi! Tôi thề sẽ không bao giờ viết mấy cái truyện kỳ quặc về hai người nữa…”

Tiếng kêu thảm thiết của tôi vang lên, chẳng thể họ lung lay.

“Im nào, đừng nhúc nhích. Để tôi giúp em đeo đai bảo vệ eo.”

“Em chẳng phải tò mò muốn thử cảm giác lắc vòng sao? Phải rèn luyện sức mạnh phần eo và bụng đã.”

Tôi muốn khóc không còn nước mắt, lắc đầu như điên: “Ai mà muốn thử cái này cơ chứ!!”

“Rầm!” Một tiếng lớn vang lên.

Cái ghế gập bụng lập tức đổ nhào, tôi ngã ngửa xuống đất, đau điếng.

“Cố Bắc! Tống Tri Nam! Tôi với hai người không xong đâu!”

Cố Bắc xấu xa, đỡ tôi dậy rồi kéo tôi ngồi lại trên ghế, khóe miệng cong lên đầy trêu chọc.

“Em không muốn thử treo người lắc vòng à? Thế sao lại cái ghế này mắt sáng như thế?”

Tôi muốn ngửa mặt lên trời thở dài: “Người bình thường nào lại ghế gập bụng mà sáng mắt cơ chứ?!”

ấy ghé sát lại, giọng kéo dài đến quái dị:

“Vậy muốn thử cái gì đây?”

“À? Khương Đường.”

Tiếng ấy kéo dài đầy mê hoặc khiến tim tôi đập thình thịch.

7.

ấy tiến lại gần quá, đến nỗi tôi có thể thấy cả hàng mi dài và dày của ấy, cùng ánh mắt phản chiếu vẻ bối rối của tôi.

Hơi thở nóng bỏng vỗ về trên khuôn mặt tôi, tôi nghẹt thở, căng thẳng đến mức móng chân cũng bám chặt xuống đất!

Cơn giận vừa rồi trong khoảnh khắc này đã tan biến.

Tống Tri Nam!

Anh không định can thiệp vào chuyện của trai sao?

Sao không phản ứng gì hết , trời ơi?!

Cố Bắc đang cố dùng vẻ đẹp để quyến rũ tôi kìa!

Tôi cảm thấy mình như sắp rơi xuống đất, Tống Tri Nam chỉ đứng tựa vào tủ, vẻ mặt lại đầy âu yếm tôi và Cố Bắc.

Thật sự không thể sống nổi!

Tôi nín thở, sợ rằng mình mà thở mạnh sẽ khiến ấy tức giận, chỉ biết méo mó: “Không… không có gì đâu…”

Cố Bắc lại tiến gần thêm chút nữa, giọng trầm thấp đầy quyến rũ từng chữ từng chữ hỏi: “Vậy là… em đang thèm muốn tôi sao?”

Tôi bị lời của ấy dọa sợ, vội vàng lùi lại, ghế kêu lên một tiếng chói tai.

Khi tôi sắp ngã, ấy đã nhanh chóng vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng, đập vào ngực ấm áp.

Nhịp tim mạnh mẽ vọng lại bên tai tôi.

“Khương Đường, em đang dùng hành thực tế chứng minh tôi đoán đúng rồi đấy.”

“Hay là, em tôi đi, trải nghiệm sẽ thú vị hơn nhiều đấy.”

Vừa dứt lời, sắc mặt tôi và Tống Tri Nam đều thay đổi.

Tôi: !!!

Anh ta đang bị sao ?!

Ánh mắt dịu dàng của Tống Tri Nam tràn đầy sự không hài lòng: “Cố Bắc, cậu ấy sợ rồi.”

Cố Bắc lập tức ôm chặt lấy tôi, kiểu tựa như một kẻ côn đồ, tuyên bố chủ quyền: “Tống Tri Nam, đừng có mơ mà dòm ngó ấy trước mặt tôi!”

Và rồi, tôi bị Cố Bắc bảo vệ trong vòng tay, kéo ra ngoài.

“Không… không… đừng có lôi tôi vào mấy vụ cãi nhau này!”

Câu lắp bắp của tôi chưa kịp xong thì đã bị tiếng cửa đóng sầm lại của Tống Tri Nam dọa cho giật bắn mình.

“Bạn trai … đang giận đấy.”

Cố Bắc về phía cánh cửa khép chặt, nở một nụ lạnh lùng: “Tôi và ấy không phải như em nghĩ đâu…”

Tôi không nghe rõ: “Cái gì?”

Cố Bắc mở điện thoại của tôi ra, ngón tay thon dài lướt qua màn hình.

“Đây là số của tôi, có chuyện gì cứ gọi, đừng tìm Tống Tri Nam.”

Tôi luống cuống lùi ra ngoài, nghĩ đến việc hai người họ chia tay, không biết tôi sẽ kiếm cái gì mà viết nữa đây?

Trong lúc đang phải chịu đựng nguy cơ bị “thủ tiêu”, tôi từ trong vòng tay của Cố Bắc thò đầu ra:

“Nè, tôi có mẹo để dỗ trai đấy! Chúng ta là chị em, nếu không biết thì cứ nhắn tin cho tôi, tôi sẽ chỉ cho.”

Cố Bắc khép mắt lại, nhẹ, tay lớn xoa đầu tôi một hồi: “Được thôi!”

8.

Tôi tỉnh dậy vì tiếng thét chói tai của thân:

“Khương Đường, trên diễn đàn toàn là hình ảnh cậu bị Cố Bắc đuổi ra khỏi ký túc xá. Rõ ràng là đăng vào giữa đêm mà khu bình luận thì sôi nổi lắm!”

“Gì cơ?!”

Tôi chộp lấy điện thoại của ấy, những dòng chữ đỏ rực trên màn hình khiến trái tim tôi tan nát.

Cô ấy tôi với vẻ háo hức như muốn đào bới bí mật gì ghê gớm lắm: “Khương Đường, giữa cậu và trùm trường’ rốt cuộc là chuyện éo le gì ?!”

Tôi há hốc miệng thở dốc, những điều muốn ra lại bị nuốt ngược lại. Có cái gì đâu mà éo le! Tôi chỉ là một kẻ hèn nhát đang âm thầm thích Cố Bắc mà thôi.

Tôi tưởng rằng chỉ cần cố gắng thi vào cùng một trường với ấy thì sẽ gần hơn và dũng cảm đứng trước ấy để một câu hoàn chỉnh: “Cố Bắc, thật trùng hợp!”

Nhưng không ngờ, ngay khi tôi chuẩn bị thổ lộ thì ấy lại thích một người đàn ông khác!

Ch*t tiệt!

Rõ ràng là vận mệnh đang quay lưng lại với tôi!

“Giờ thì cả trường đều biết cậu chen chân vào mối quan hệ của Cố Bắc và Tống Tri Nam, khiến của họ chia tay.”

"Họ cậu mà lại chia cắt cảm của hai người đàn ông, cư dân mạng đều muốn chẻ cậu đôi đó, biết không hả!"

Tôi choáng váng, mặt mày tái xanh như cá ch*t.

Bạn tôi thấy , nhanh trí nắm mũi tôi lại, dịu dàng : “Đừng ngất xỉu, thầy giáo đang tìm cậu đấy!”

Trời ơi, tôi quên mang tài liệu cho thầy giáo rồi!

...

Sau một đêm bị mắng, khi tôi mặt mày xanh xao bước ra khỏi tòa nhà học, thì có người gọi tôi.

“Khương Đường.”

Lớp trưởng bên khoa Tài chính chạy đến, mồ hôi ướt đẫm.

“Bạn thân cậu vừa bị trẹo chân khi xuống cầu thang, nhờ tôi đến đón cậu.”

Tôi nghe mà nhíu mày. Trẹo chân á? Sao không với tôi?

Thấy tôi im lặng, cậu ta ngốc nghếch gãi đầu, rồi đồng hồ.

“Tối nay 10 giờ 30, cố ấy có nhờ tôi đến cậu về ký túc xá. Nếu cậu không tin, cứ gọi điện hỏi thử. Tôi vừa qua đây thấy đèn đường ký túc xá nữ bị hỏng rồi."

Cậu ta tôi với ánh mắt chân thành.

Tôi quanh,cả tòa nhà tối thui, chỉ còn mấy cái đèn lẻ loi sáng.

Từ nhỏ tôi đã sợ bóng tối, để rèn luyện sự can đảm, tôi còn đăng ký học pháp y, nghĩ đến con đường sâu hun hút tối tăm đó thì lòng lại thấy sợ hãi.

Tin nhắn của thân hiện lên trước mắt tôi.

“Đường Đường, chân mình trẹo rồi, không thể đến đón cậu .”

Tôi nhắn lại: “Cậu có để Lý Sảng đến đón mình không?”

Tiếng Lý Sảng vang lên bên tai.

“Bạn học Giang, cậu không tin tôi sao?”

Ngẩng đầu lên, tôi thấy Lý Sảng đang chỉnh kính, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối.

Tôi có thể mơ hồ thấy qua kính của cậu ta, đôi mắt đen láy như có gì đó sắc lạnh lóe lên.

Và ánh của cậu ta, thì đang chăm chăm vào màn hình điện thoại của tôi...

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...