1.
Một câu chuyện kinh điển giữa nam thần và trùm trường bị tôi vô "đẩy" ra ánh sáng.
Trong lễ hội âm nhạc của trường, ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào ba người chúng tôi: nam thần của trường - Tống Tri Nam, tôi và trùm trường - Cố Bắc. Sau đó, hình ảnh của cả ba xuất hiện rõ ràng trên màn hình lớn.
Cả hội trường sôi sục!
Lý do là vì ai bị máy quay lia đến sẽ phải... hôn nhau một phút. Trước đó đã có vài cảnh nam sinh hôn nhau khiến khán giả rần rần, tới phần của chúng tôi…
Trùm trường - sinh viên chuyên ngành khoa học cảnh sát hình sự, nam thần - sinh viên kinh tế học và tôi - sinh viên nổi tiếng của ngành pháp y. Dù ghép kiểu nào, đây cũng là bộ ba náo loạn nhất của trường Đại học A.
Xung quanh ai nấy cũng hô hào cổ vũ:
“Hôn đi! Hôn đi!”
“Ba người một nhóm, chắc chắn có kinh nghiệm đáng học hỏi!”
“Đây phải là câu chuyện tay ba mà mọi người hay nhắc đến không ?”
—-
Lúc đó, tôi hoàn toàn bối rối, định lùi lại nhường chỗ cho nam thần và trùm trường trao nhau nụ hôn công khai, để của họ không bị che giấu nữa.
Nhưng mọi chuyện không diễn ra như tôi nghĩ.
Nam thần Tống Tri Nam quay đầu, liếc Cố Bắc đầy khiêu khích, rồi lại thẳng vào tôi. Tim tôi như muốn ngừng đập, linh cảm chẳng lành bắt đầu xuất hiện.
Chiếc kính gọng vàng của Tống Tri Nam lấp lánh dưới ánh đèn, khiến tim tôi nhảy loạn lên. Anh chàng lịch sự : “Xin lỗi nhé, ơi, mạo phạm chút nhé.”
Khoan đã!
"Mạo phạm gì cơ?"
Lời tôi vừa dứt thì Tống Tri Nam đã nhẹ nhàng giữ lấy đầu tôi, gương mặt đẹp trai tiến lại gần. Hơi thở ấm áp của ấy sát bên môi tôi, chỉ một chút nữa là…
“Trời ơi!!!”
Tôi hoàn toàn đứng hình. Nam thần này đang muốn chuyện sao? Cả trường đều biết nam thần và trùm trường là một cặp. Chuyện của họ đẹp tới nỗi ai cũng muốn "đẩy thuyền"!
Mọi người ở trường Đại học A đều biết trùm trường Cố Bắc có tính chiếm hữu cực kỳ cao, có thù tất báo, không những mà lại còn coi Tống Tri Nam như bảo bối nữa chứ.
Vậy mà giờ ấy lại dám hôn tôi ngay trước mặt Cố Bắc?
Mấy chục ký lô xương xẩu của tôi chắc chắn không chịu nổi nếu Cố Bắc nổi đóa lên!
Ban đầu tôi còn định tạo cơ hội cho cặp đôi này giải hòa, nam thần à, thế này chẳng phải là đẩy tôi vào chỗ ch*t sao?
Cảm giác đôi môi chạm nhau tôi lạnh sống lưng, còn tiếng nắm tay răng rắc sau lưng khiến tôi hồn xiêu phách lạc.
“Cậu thấy bị tôi mạo phạm phải không?”
“Đúng ”
“Bạn học, đợi chút, tôi cũng bị mạo phạm mà huhu!”
Cố Bắc nghiến răng , giọng lạnh lùng đến mức tôi muốn nổ tung. Hai người có giận nhau thì đừng lôi trái tim già yếu này ra trò chứ!
Tôi phẫn nộ đỉnh điểm! Đẩy mạnh Tống Tri Nam ra, quay sang, kéo Cố Bắc lại và hôn một cái đầy giận dữ!
“Trả lại cho đây! Trả hết đây!”
“Nụ hôn của trai , tôi trả hết cho !”
“Người ta , cũng người ta, cả hai đều có miệng lại dùng cảnh à?”
"Tôi nhường chỗ cho hai người hôn nhau, mà còn lôi tôi vào bình phong là sao?!"
2.
Một loạt tác khiến cả nam thần lẫn trùm trường đều bối rối.
Xung quanh im phăng phắc.
Ánh mắt mọi người từ màn hình chuyển sang ba chúng tôi.
“Nam thần và trùm trường là... một cặp sao?”
“Khương Đường, hóa ra không phải tiểu tam? Mà là... nguyệt lão đang se duyên sao?”
“Tôi đã nam thần và trùm trường có vẻ như cặp nhân mà, hóa ra đúng là cặp thật...”
…
Tiếng bàn tán ngày càng lớn, tôi đứng cứng người không dám gì.
Hai bên cạnh vì tranh luận mà đã cãi nhau luôn.
Tôi đ.á.nh phải đứng ra can thiệp, hét lên với đám đông: “Đủ rồi!”
“Biết rồi thì thôi đi, ầm ĩ gì!”
Đám đông đồng thanh đáp: “Ừm... .”
“Ha…”
Tiếng lạnh bên tai khiến tôi tỉnh táo lại ngay lập tức.
Cố Bắc, với đôi mắt đỏ ngầu, như muốn nuốt sống tôi.
“Em phát điên đủ chưa?” Cố Bắc nghiến răng, vẫn giữ tư thế cúi người, ánh mắt như phun ra lửa.
Tôi run như cầy sấy, liếc lên.
Trên mặt ấy đầy dấu son của tôi, môi dưới căng mọng đã bắt đầu rướm m@u, ấy liếm liếm môi.
“Vậy thì đến lượt tôi!”
Tôi vừa định quay đầu chạy trốn.
Nhưng ấy đã một tay giữ chặt gáy tôi, kéo tôi lại.
Gương mặt kiêu ngạo của ấy lập tức gần sát tôi.
“Còn muốn chạy?”
Anh ấy giữ chặt cổ tôi như đang kéo một chó nhỏ.
Tôi gào lên: “Tôi thừa nhận với Tống Tri Nam giỏi trò khóa cổ hôn môi, đừng có mang tôi ra trò chứ!”
Anh ấy nâng tay lên, ngón cái ấn vào môi tôi, giọng trầm khàn đầy tức giận: “Im đi!”
Đầu óc tôi choáng váng, chân mềm nhũn không đứng vững, suýt ngã vào người ấy, răng tôi va vào xương đòn , đau điếng.
Cố Bắc ưỡn ngực, tức giận tôi!
“Anh cái gì ?! Môi tôi đã bị cắn chảy m@u rồi, còn muốn gì nữa?!”
Cố Bắc ôm lấy eo tôi, kéo tôi lại gần hơn.
Tôi cảm nhận sức mạnh của ấy, khiến thắt lưng tôi đau nhức, mặt mày nhăn nhó: “Đau quá!”
“Cố Bắc.”
“Buông ra!”
Câu của Tống Tri Nam như đổ thêm dầu vào lửa.
Cố Bắc tức giận, một tay chỉ vào tôi, quát lớn: “Tống Tri Nam, cậu thích ấy phải không?!”
Tôi: ?!
Ghen tuông nồng nặc!
Nhưng mà!
“Liên quan gì đến tôi chứ!”
Cố Bắc chuẩn bị đá bay hộp đàn của Tống Tri Nam, không biết vì sao, chân ấy lại quay một vòng trên không, cuối cùng đá vào cái ghế sắt bên cạnh.
“Bùm!”
Một tiếng vang đục phát ra.
Chân tôi đau nhức khi nghe điều đó và tôi không thể nhịn sau khi nghĩ về tất cả những chuyện bi thảm vừa mới xảy ra.
Chân ấy dừng lại trên không một chút, cơ bắp trên má căng lên, rồi lạnh lùng thốt ra một chữ.
“Em!”
Có lẽ vì ánh mắt tôi quá đau khổ, ấy đi qua bên cạnh, ném cho tôi một cái đầy thù địch.
“Em đừng có đi đêm về khuya!”
Tôi: !!!
Tiêu rồi!
Một người hâm mộ như tôi ngay lập tức trở thành địch! !
Sao mà ấy có thể dồn tôi vào chỗ ch*t thế này chứ?!
3.
Trong lúc tôi đang loay hoay nghĩ cách để cứu vãn hình thì…
Hình ảnh ba chúng tôi hôn nhau đã leo lên top 3 hot search rồi.
Câu chuyện giữa nam thần và trùm trường này lan truyền nhanh hơn cả virus.
Tôi cúi đầu xem những bình luận dưới video.
“Đoán phần đầu, không đoán kết thúc.”
“Cô này thật hạnh phúc, trong một phút mà ấy có thể hôn hai người con trai đẹp trai nhất Đại học A!”
“Tôi muốn! Ngay lập tức, tôi muốn biến thành này!”
“Dù tôi rất thích cặp đôi này, này thực sự hợp với cả hai, siêu đỉnh luôn!”
…
Nhìn cái hot search bay lên với tốc độ kỳ lạ, tôi chỉ biết chua chát.
Cảm giác này không khác gì một tiểu thuyết.
“Mẹ tôi là Thanh Long, bố tôi cũng là Thanh Long, còn tôi thì chỉ là một con giòi, lén lút bò bò...”
Giờ tôi cũng muốn trở thành một con giòi, bò lết dưới bóng tối, điên cuồng bay nhảy.
Cả đêm tôi lo lắng.
Chỉ cần nhắm mắt lại là thấy Cố Bắc cầm xích đuổi theo tôi.
Tống Tri Nam ôm lấy dây thừng nhẹ nhàng : “Bạn học, đừng sợ, tôi sẽ nhẹ tay thôi.”
Chàng trai lịch sự, nhã nhặn bỗng nhiên biến thành một kẻ cuồng loạn, khiến tôi tỉnh dậy trong hoảng loạn.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy với đôi mắt thâm quầng và bị thầy gọi lên ký túc xá nữ 312 để lấy đồ.
Khi tôi đến dưới tòa nhà ký túc xá, tôi đã không thể mở dù đã cố gắng mở khóa bằng khuôn mặt.
[Mở khóa bằng khuôn mặt không thành công.]
[Mở khóa bằng khuôn mặt không thành công.]
Tôi muốn rút cái máy quét thẻ ra khỏi tường mà đập cho nó một trận.
“Có chuyện gì chứ, công nghệ nhận diện mặt gì mà cùi mía quá ?!”
Khi tôi đang muốn nổi điên thì bên cạnh bỗng có một giọng vang lên.
“Bạn học, có thể vào rồi đó.”
“Khương Đường, còn chưa lấy sao?! Nhanh lên!”
“Được , sắp xong rồi đây!”
Bị cuộc gọi thúc giục của thầy cho bực bội, tôi không thèm lại, chỉ vội vàng cảm ơn.
“Cảm ơn , phiền quá rồi!”
Tôi lao như tên bắn đến ký túc xá 312, vừa định nhập mật khẩu thì thấy cửa đang mở hé.
Tiếng trong phòng nghe có vẻ “khó ” lắm.
Lúc này, tôi mới nhận ra mình đã đi nhầm phòng và đã xông vào ký túc xá nam!
4.
Mắt tôi sáng rực, vừa định ghé vào khe cửa để xem trộm thì bất thình lình sau lưng có tiếng hét phấn khích vang lên.
“Anh em ơi, Khương Đường đến ký túc xá nam tìm Cố Bắc rồi!”
Tôi: Ơ???
Cố Bắc?
Cánh cửa bị đẩy bật ra, ấy một tay đẩy tôi vào trong, khóa cửa lại trong một giây.
“Anh em ơi, tôi đi đây, không phiền chuyện của hai người đâu!”
“Này! Cậu kiai! Mở cửa ra!”
Tôi điên cuồng vặn tay nắm vô ích. Phía sau, một tiếng khẽ bỗng vang lên.
“Đến rồi thì đừng vội đi chứ.”
Rèm cửa xung quanh ban công kéo ra, tôi ngạc nhiên đứng sững.
Trên ban công, Cố Bắc đang nằm ngửa trên ghế tập bụng, chân móc vào, lưng lơ lửng trên không, ấy cứ thế nâng lên hạ xuống!
Những đường cơ bắp trên người ấy dưới mặt trời như phát sáng. Tôi cảm tưởng nguyên tòa nhà sắp bị hormone của ấy nổ tung rồi.
“Tôi... tôi… Ch*t tiệt!”
Tôi cố kìm tiếng hét, vội vàng rút điện thoại ra. Ngón tay chạm để lấy nét, phóng to lên thêm chút nữa…
Tôi phấn khích tới nỗi cào cả ngón chân xuống sàn.
Ba má ơi, sao tôi lại tận mắt thân hình “đỉnh của chóp” thế này của Cố Bắc cơ chứ!
Vừa thấy ghen tị cho Tống Tri Nam may mắn, vừa thấy tiếc cho bản thân không nhanh chân hơn.
Bên cạnh, Tống Tri Nam vẫn ngồi đọc sách, bình tĩnh như không có gì xảy ra.
"Ây da, quả nhiên, thứ không có lúc nào cũng khiến lòng người xao xuyến. Còn thứ ưu ái thì chẳng lo lắng gì…”
Dứt lời, Cố Bắc và Tống Tri Nam cùng quay đầu tôi, ánh mắt hai người đầy ý tôi
“Khương Đường, em đang “xao xuyến” à?”
Tống Tri Nam đứng dậy, mỉm chỉ tay về phía Cố Bắc.
“Nếu không thì, hay là em cũng thử trải nghiệm tí xem sao?”
CPU trong đầu tôi như bị đốt cháy, máy hoàn toàn treo đứng.
“Trải… nghiệm?”
Đây cũng là kiểu trải nghiệm sao?!
Và ngay lập tức, tôi bị Cố Bắc dồn vào sau cánh cửa. ấy cúi xuống, ghé sát tai, giọng trầm khàn quyến rũ:
“Chẳng phải em cũng đang rất mong chờ sao?”
Bạn thấy sao?