1
Tôi phát hiện ra tài khoản Weibo phụ của mình có khả năng thực hiện điều ước.
Ví dụ như hôm qua, tôi đăng một dòng trạng thái:
“Không muốn cố gắng nữa, có ai đó vô duyên vô cớ tặng tôi một triệu không?”
Tối hôm đó, tài khoản ngân hàng vốn chẳng đủ quét xe đạp công cộng của tôi bỗng nhiên có thêm sáu con số 0.
Hay cách đây vài hôm, tôi đăng bài phàn nàn về vị quản lý ở công ty.
Ông ta chẳng nên hồn, suốt ngày vô cớ khấu trừ tiền chuyên cần của tôi, thậm chí còn quấy rối thực tập sinh.
Tôi ước ông ta mau biến mất.
Kết quả ngay ngày hôm sau, ông ấy bị đội cảnh sát quét tệ nạn bắt trong một tiệm mát-xa để hoàn thành chỉ tiêu.
Tháng trước, tôi rằng giúp việc của nhà họ Thẩm nấu ăn ngon quá, khiến tôi chỉ muốn “bắt cóc” về nhà.
Ngày hôm sau, ấy gõ cửa nhà tôi, rằng phu nhân nhà họ Thẩm thấy tôi gầy quá, sợ tôi ăn uống không đàng hoàng, nên cử ấy đến chăm sóc bữa ăn cho tôi.
Hiện tại, ấy đã nấu ăn ở nhà tôi một tháng, và tôi cảm đến mức tăng thẳng năm cân.
Phàn nàn gì nấy, muốn gì có nấy.
Thật thần kỳ!
Ban đầu, tôi lập tài khoản phụ này chỉ để theo đuổi thần tượng.
Ngoài việc phàn nàn và đăng bài ngẫu hứng, tôi chỉ dùng để like bài viết của các nam minh tinh.
Nhưng giờ phát hiện ra nó có thể thực hiện điều ước, tôi bắt đầu thoải mái “quá trớn”.
Hôm nay, tôi chia sẻ bài của một ảnh đế kèm caption:
“Mình muốn người này chồng, hôn hôn, ôm ôm, bế lên cao nào~”
Ngày mai, tôi chia sẻ bài của một idol nổi đình nổi đám, ước rằng:
“Cậu em này trẻ trung tràn đầy sức sống, là biết khỏe mạnh, mình chịu ~”
Hôm sau nữa, tôi đăng bài khen nam chính trong một bộ phim đình đám: “Anh… quá cuốn hút… muốn hầu hạ …”
Nhưng những điều ước này lại chẳng thành hiện thực.
Ngược lại, mỗi nam thần tôi thích đều lần lượt “sập nhà” không ngoại lệ, bằng đủ kiểu lý do khiến fan đau lòng.
Tôi sụp đổ, phát điên tâm sự với thân:
“Có phải tôi thực sự không có vận đào hoa, không đàn ông, không không?”
Cô ấy hì hì đáp:
“Sao lại không? Chẳng phải cậu có một ông chồng cao ráo, chân dài, dáng đẹp, lại đẹp trai ma mị sao? Một đóa hoa đào lớn thế ở bên cạnh, mà cậu không biết trân trọng.”
Anh ấy à…
Thôi bỏ đi.
Chỉ cần ấy không ghét bỏ tôi là đã may lắm rồi, một đóa “cao lãnh chi hoa” như thế, tôi không với tới .
Nhắc đến Thẩm Toàn Lễ, tôi lắc đầu đáp lại:
“Thôi đi, ấy không đuổi tôi ra khỏi nhà là tôi đã tạ ơn trời đất rồi.”
Cô thân lại thêm vào:
“Cũng đúng ha, nghe ngày mai cũ là ngôi sao của ấy sẽ quay về. Nhưng mà này, cậu mới là vợ chính thức cưới hỏi đàng hoàng, ấy sao dám đuổi cậu? Với lại, cho dù bị đuổi, cậu vẫn còn có mình mà.”
Có tin đồn rằng ngày mai “bạch nguyệt quang” của ấy sẽ về nước, ấy đã đặt khách sạn, còn chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc lớn để đón ấy.
Giờ chắc hẳn ấy đang ở góc nào đó, ôn lại xưa mà hả hê lắm đây.
Thực ra, cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ là sự sắp đặt của cha mẹ ấy.
Tôi vẫn nhớ lúc ấy đứng trước ông nội Thẩm, mặt lạnh như băng, miễn cưỡng đồng ý cuộc hôn nhân này.
Khi đó, chỉ cần thoáng qua ấy, tôi đã lạnh đến mức hắt hơi liên tục, nước mắt tuôn rơi.
Ngoài lần đi đăng ký kết hôn và xuất hiện trong đám cưới, tôi gần như không thấy mặt ấy thêm lần nào nữa.
Chỉ thế thôi cũng đủ hiểu ấy ghét tôi đến mức nào.
Tôi ngẩng đầu lên trần nhà, đếm xem đây là ngày thứ mấy chúng tôi kết hôn, và cũng là ngày thứ mấy ấy không về nhà.
Chờ ấy và chị “bạch nguyệt quang” tứ xong, có lẽ cũng đến lúc tôi nên đề nghị ly hôn rồi.
Ông ngoại tôi từng có ân với nhà họ Thẩm.
Trước khi mất, tâm nguyện lớn nhất của ông là tôi có thể có một gia đình hạnh phúc.
Vì thế, ông nội Thẩm mới để Thẩm Toàn Lễ cưới tôi, hứa với ông rằng nhà họ Thẩm sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi.
Lúc ấy, tôi không biết rằng ấy đã có người mình . Nếu biết, dù thế nào tôi cũng sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Giờ thì hay rồi, khổ cả hai chúng tôi.
Tôi đã tính kỹ rồi, dù có ly hôn thì tôi cũng chẳng thiệt thòi gì, còn có thể chia một khoản tiền rất lớn!
Có tiền rồi, tôi sợ không tìm chồng sao?
Tôi muốn tìm một lần mười tám người! Chỉ mười tám thôi mà…
Ài, thôi đi, bụng hơi đói rồi, chuyện tìm chồng tạm gác lại đã.
Cô giúp việc trong nhà có việc phải về quê, tôi cầm điện thoại lướt một vòng trên app đặt đồ ăn, chẳng biết nên ăn gì.
Vậy là tôi đăng trạng thái cảm thán:
“Tôi nghĩ mình sẽ mãi đơn.”
Người khác có thể không hiểu, Tử Ninh chắc chắn sẽ hiểu tôi.
Đây là mật mã của chúng tôi, đăng câu này lên nghĩa là tôi đang đói.
Chẳng bao lâu sau, ấy lập tức trả lời:
“Con vịt mình gọi cho cậu đang trên đường rồi, cậu sẽ không đơn nữa đâu!”
Hai mắt tôi sáng rỡ, tôi đã mà, tài khoản này của tôi thực hiện điều ước!
Cô ấy lúc nào cũng đoán đúng tôi muốn ăn gì.
Tôi vui vẻ trả lời ngay:
“Đảm bảo xử sạch sẽ.”
Sau đó hớn hở leo xuống giường, đi xuống lầu chờ món vịt của mình.
Vừa xuống lầu, điện thoại bỗng rung vài lần khiến tôi giật mình.
Tôi vào màn hình, khóa màn hình liên tục hiện lên tên của Thẩm Toàn Lễ.
Tôi dụi mắt, tưởng mình nhầm.
Thẩm Toàn Lễ chủ nhắn tin cho tôi sao?
Thật là chuyện hiếm có!
2
Có lẽ vì đã rất lâu không gặp ấy, nên khi thấy cái tên đó, tôi thoáng ngẩn ngơ mất vài giây.
Tin nhắn là một hàng dài… toàn là dấu chấm hỏi.
Điện thoại rung liên tục khiến tôi bực bội, liền bật chế độ “không phiền” rồi vứt sang một bên.
Đúng lúc đó, đơn hàng giao nhanh mà thân đặt cho tôi cũng đã đến.
Tôi mở cửa, hân hoan chào đón món vịt thích của mình.
Thế , chưa ăn bao lâu, môi tôi đã sưng phồng lên.
Cái con bé chết tiệt đó lại dám đặt món “siêu cay”!
Cô ấy không hiểu độ cay “huyền thoại” của món đặc biệt nhà họ Tào là như thế nào hay sao?!
Tôi vừa xuýt xoa, vừa hít hà, tay cầm điện thoại định nhắn vài câu trách móc ấy.
Vừa mở điện thoại, tôi lại thấy Thẩm Toàn Lễ vẫn tiếp tục nhắn tin.
“Nguyễn Nhu, em đừng quên, mới là chồng em!”
“Anh vẫn còn sống đây, đừng bậy.”
“Này? Này bắt đầu rồi hả?”
“Chờ .”
“Nếu thật sự cần, không thua kém vịt đâu.”
Tin nhắn thoại. Tôi tắt.
Cuộc gọi video. Tôi tắt.
Cuộc gọi video nữa. Tôi lại tắt…
Tôi thật sự muốn xóa luôn số ấy, thật phiền phức.
Đang nghĩ như , bên ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng mạnh.
Tôi quay đầu lại theo tiếng , chỉ thấy cánh cửa biệt thự bị một cú đạp mạnh mở tung.
Tôi hoảng hốt, tưởng rằng có trộm, liền vội vàng vịn ghế sofa đứng dậy.
Nhưng ngay khi ra cửa, người đứng đó chính là Thẩm Toàn Lễ, người mà tôi đã rất lâu không gặp.
Tôi sững sờ tại chỗ, ấy đứng ngược sáng trong ánh đèn mờ nhạt, nửa người chìm vào bóng tối đen thẫm.
Anh bước vào, ánh sáng vàng yếu ớt của phòng khách chiếu lên khuôn mặt .
Tôi nhận ra tóc hơi ướt, hình như dính chút mưa, phần mái lòa xòa trên trán cũng ẩm sũng.
Đuôi mắt hơi đỏ, đôi môi mỏng tinh tế mím chặt, ánh mắt không mấy thiện cảm về phía tôi.
Tôi… lại gì khiến ấy không vui sao?
Tôi vẫn chưa kịp định thần, thì đã tiến lại gần, nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi sát lại bên cạnh.
Ánh mắt dừng lại trên môi tôi, chằm chằm rất lâu, cuối cùng mới mở miệng:
“Con vịt đó… em hôn đến mức này sao? Môi cũng sưng cả lên rồi!”
“Hôn?”
Có thể dùng từ này để miêu tả sao?
Tôi nhún vai, trêu chọc:
“Tôi cũng không ngờ nó ‘mạnh’ như thế, có muốn thử không?”
Mặt trầm xuống, giọng trầm thấp đáp lại:
“Anh là trai thẳng.”
Tôi bật :
“Thẳng hay không thì vẫn ăn mà.”
Tôi chỉ vào nửa hộp cổ vịt Tào còn lại trên bàn.
Anh ấy khẽ giật giật khóe miệng, hỏi:
“Đây là… món vịt mà em gọi đến?”
“Đúng , chứ nghĩ là món vịt gì?”
Thẩm Toàn Lễ ho khan hai tiếng, giọng hạ thấp một chút, :
“Không, cũng nghĩ là món này thôi.”
“Vậy có muốn thử một chút…”
Tôi cầm một miếng cổ vịt, định đưa cho , đúng lúc đó, cơn đau quặn bụng bất ngờ ập đến.
Tôi ôm bụng, ngồi sụp xuống.
Tiêu rồi, có vẻ tôi ăn cay quá mức rồi.
Bạn thấy sao?