Điều Tôi Muốn Là [...] – Chương 3

11. Lời trần của “đá thủ” (Xin lỗi, này tui tự đặt chứ tác giả không ghi gì nha)

Khi nào thì Tạ Diễn bắt đầu hối hận?

Là khi lần thứ hai Tống Du với , thời điểm hai chọn một, đừng chọn ấy.

Anh thích Tống Du.

Điều này biết rất rõ.

Nhưng tính Tống Du quá trầm tĩnh. Cô ấy có thể ngồi trong thư viện cả ngày, hoặc viết bảo thảo cả đêm.

Cô ấy không có sở thích đặc biệt.

Ngoài Tô Miểu và , thậm chí ấy còn không có .

Ở bên Tống Du, dường như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấu tất cả.

Nhưng Lâm Xán Xán thì khác.

Cô ta nhiệt , hoạt bát, tinh quái.

Ở bên ta kích thích, mới mẻ sống .

Anh tận hưởng cảm mãnh liệt khi ở bên Lâm Xán Xán.

Nhưng khi đam mê lắng xuống, bình tĩnh lại, lại hy vọng có sự bình yên bên Tống Du.

Tạ Diễn từng tâm sự nỗi khổ của mình với thân.

Người nghe xong ha ha: “Hiểu hiểu, Lâm Xán Xán thích hợp để , Tống Du thích hợp để cưới phải không!”

Cậu ta thẳng thừng lại một lời trúng đích.

Tạ Diễn không biết mình nên gì.

Chính Tống Du đã giúp đưa ra quyết định. Cô để Tạ Diễn chọn Lâm Xán Xán.

Cô ấy : “Tạ Diễn, thời điểm hai chọn một, đừng chọn tôi.”

Đó là lần đầu tiên.

Bây giờ là lần thứ hai.

Tạ Diễn hối hận.

2.

Tạ Diễn rất hận Lâm Xán Xán.

Lâm Xán Xán hủy hoại , Tống Du đã hàn gắn lại.

Nhưng khi Lâm Xán Xán liên lạc với , khi Lâm Xán Xán hạ giọng khẩn cầu tha thứ, lại có khoái cảm lạ thường.

Anh nghe lời giải thích trăm ngàn sơ hở của Lâm Xán Xán.

Khoảnh khắc đó hiểu, cái cần không phải là lời giải thích, không phải giải thoát mà là trả thù.

Anh muốn Lâm Xán Xán giở những chiêu trò tự cho là thông minh trước mặt . Cô ta cho rằng lý do ta đã lừa . Nhưng thật ra trong mắt , những lời và hành đó chỉ là vai hề nhảy nhót.

Anh cho Lâm Xán Xán hy vọng, khiến ta cảm thấy hai người có thể gương vỡ lại lành. Nhưng đến cuối cùng, sẽ với Lâm Xán Xán: “Ngu ngốc, tôi lừa .”

Tạ Diễn trầm mê trong ván cờ với Lâm Xán Xán.

Anh cho rằng mình nắm giữ cục diện, lại không ngờ cuối cùng thua hết cả bàn cờ.

3.

Tạ Diễn đã suy nghĩ rất nhiều.

Anh không thể phơi bày trái tim xấu xí của mình ra trước Tống Du. Nhưng giữa và Lâm Xán Xán không xảy ra chuyện gì quá giới hạn.

Nếu Tống Du phát hiện, có thể : “Giữa hai người bọn không xảy ra chuyện gì cả, do em suy nghĩ nhiều.”

Nếu Tống Du vẫn không bỏ qua, có thể chỉ trích càn quấy. Suy cho cùng cũng không gì có lỗi với Tống Du.

Nhưng không ngờ, Tống Du không cho cơ hội để tranh luận! Anh trực tiếp bị phán tử hình!

Tống Du : “Tạ Diễn, tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân khá tốt. Tôi xứng đáng là duy nhất, không phải là lùi một bước chấp nhận điều tốt thứ hai.”

Tạ Diễn biết rằng Tống Du luôn ưu tú, ưu tú đến mức đã từng muốn đánh nát “thân vàng” của . Tống Du khắc kỷ, kỷ luật, tự giác, không bị cám dỗ, tập trung vào những gì muốn .

Giống như lời từng , chỉ là một phần nhỏ trong cuộc đời , luôn nỗ lực trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.

Cô khiến người ta đố kỵ.

Tạ Diễn muốn kéo từ thần đàn trên cao xuống, muốn giống như mình, trở thành một trong muôn nghìn chúng sinh.

Là Lâm Xán Xán đánh mất ý tưởng này của .

Cô ta : “Tống Du quá kiêu ngạo, thực sự không cần thiết tạo dựng cho mình hình tượng học sinh xuất sắc. Cô ta có thể thành công thì hơn phân nửa là may mắn, người khác gặp thì cũng có thể như thế.”

Lời ta quá chói tai, đâm vào Tạ Diễn khiến lần đầu tiên trở mặt.

“Người khác không thể thế, chỉ có Tống Du mới có thể. Em chỉ thấy những gì ấy có chứ không thấy những gì ấy đã bỏ ra. Cô ấy đã dành những năm tháng đẹp nhất trong thanh xuân của mình trên chiếc ghế đó, hiện tại những gì ấy nhận theo lẽ thường là nên thế!”

Sao dám?

Sao dám vỡ “thân vàng” của Tống Du?

Tống Du tốt như , là không xứng!

4.

Nhưng không quan trọng.

Sau khi xử lý xong Lâm Xán Xán, sẽ theo đuổi lại !

Lì lợm liếm, không tiếc bất kỳ giá nào!

5.

Ban đầu Tạ Diễn nghĩ như thế.

Nhưng sự tuyệt vọng đến quá nhanh.

Anh gặp bác sĩ Chu trong phòng khám.

Bác sĩ Chu hỏi : “Bạn cậu đâu? Sao mấy hôm nay không đến truyền dịch? Thuốc kháng viêm này phải truyền trong một tuần. Thai lưu cũng như kỳ ở cữ ngắn, cậu phải ý nhiều hơn. Đặc biệt trong giai đoạn hiện giờ, thời kỳ đặc thù, đừng để ấy bị nhiễm bệnh, nếu không sức khỏe bị tổn thì sau này khó khắc phục lại.”

Trong khoảnh khắc đó, Tạ Diễn thấy trời đất quay cuồng.

Anh đã thấy nó. Khi về nhà tìm Tiểu Du lấy thuốc, rõ ràng đã thấy vết kim truyền dịch trên tay , không để ý.

Anh tưởng rằng lại bị tái phát bệnh đau nửa đầu.

Thậm chí không hỏi lấy một câu.

Trận chiến giữa và Lâm Xán Xán có thể thắng lợi sớm. Anh và Tống Du còn nhiều thời gian.

Sau này sẽ từ từ dỗ dành !

Nhưng mà, không còn!

Không còn gì nữa!

Hận!

Hận thấu xương!

Hận bản thân, hận Lâm Xán Xán.

Cuối cùng chuyển hết nỗi hận này lên người Lâm Xán Xán.

Vẻ mặt Lâm Xán Xán méo mó chất vấn : “Tại sao lại đối xử với em như ?”

Tạ Diễn : “Tôi lừa . Sao lại cho rằng sau những gì đã mà tôi còn ở bên ?”

Nhưng Lâm Xán Xán trong cơn giận dữ, Tạ Diễn lại không hề thấy thỏa mãn.

Tim như trống rỗng.

Anh : “Cô tuyệt đối không nên tổn thương Tiểu Du.”

Lâm Xán Xán . “Tôi tổn thương ta? Đúng, tôi tổn thương ta! Nhưng Tạ Diễn à, chính đã cho tôi cơ hội đó!”

Đối mặt với thủ đoạn mạnh mẽ của Tạ Diễn, Lâm Xán Xán sợ. Cô ta dễ dàng lấy khoản tiền kia ra.

Đây là bước quan trọng nhất.

Tạ Diễn nghĩ, lẽ ra nên điều này ngay lần đầu gặp Lâm Xán Xán. Anh chỉ cần đòi lại số tiền kia, chứ không phải quanh co lòng vòng những chuyện dư thừa kia.

Còn hợp đồng kia, đó là Tiểu Du chuẩn bị cho Lâm Xán Xán, tại sao lại ký vào nó?

Rốt cuộc đã cái quái gì?

6.

Tạ Diễn chuyển số tiền bồi thường của Lâm Xán Xán và hơn phân nửa tài sản của mình cho Tống Du.

Anh muốn chuộc tội với Tống Du.

Cũng mong muốn Tống Du cho một cơ hội.

Anh không cam lòng!

Nhưng Tống Du , cho dù đứa bé kia khỏe mạnh bình thường, ấy cũng không muốn nó.

Không có bất kỳ cơ hội quay lại nào.

Cuối cùng Tạ Diễn hiểu.

Anh đã đánh mất!

---Hết---

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...