Điều Kiện Chết Chóc – Chương 5

4

Tức thì, tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía mẹ chồng.

Bà ta luống cuống hoảng loạn, liên tục lùi lại phía sau:

“Tôi… tôi không có đi chợ đen đâu!”

Tôi không nhịn khẽ bật :

“Dù sao thì, hoặc là mẹ chồng, hoặc là chị dâu. Trần Lâm nghĩ trong hai người họ, ai đang dối?”

Gương mặt Trần Lâm tối sầm đến mức có thể vắt ra nước. Anh ta vô thức liếc Tưởng Mẫn bên cạnh — người lúc này đã sợ đến tái mét, nước mắt lưng tròng, ánh mắt cầu xin ta không chớp.

Trần Lâm nhắm mắt lại thật mạnh, không nỡ quay sang mẹ mình:

“…Mẹ, mẹ lớn tuổi rồi, sao lại ra chuyện phạm pháp như thế này chứ?”

“Mẹ…” mẹ chồng tôi trừng mắt ta, không thể tin nổi, “Con, con lại…”

Tưởng Mẫn thì thở phào nhẹ nhõm, vội chen lời:

“Mẹ, mẹ cứ vào trại cải tạo cho tốt đi. Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc thật tốt cho con trai và cháu trai của mẹ.”

Cô ta còn cố nhấn mạnh vào hai chữ “cháu trai”.

“Không… không phải tôi… là… là Tưởng Mẫn ta…”

Mẹ chồng vẫn không cam lòng, cố gắng biện minh. Nhưng giọng bà đã hoàn toàn bị nhấn chìm giữa làn sóng chửi rủa của hàng xóm. Công an cũng không khách sáo, trực tiếp còng tay bà lại, áp giải lên xe, nhanh chóng rời đi.

Cho đến khi cả làn khói sau đuôi xe cũng không còn thấy nữa, Trần Lâm mới bất ngờ quay phắt sang, giận dữ trừng mắt tôi:

“Không ngờ đấy, Trình Hồng Mai, thật sự tâm cơ đến mức này!”

Thấy ta đã đoán ra sự thật, tôi cũng không giấu nữa, khẽ :

“Chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông thôi mà.”

“Cô!” Trần Lâm tức đến đỏ cả mắt, gân cổ nổi lên, “Thân phận xấu như , sau này chẳng có tương lai gì! Vào tù vài năm thì có sao đâu? Trình Hồng Mai, ích kỷ đến cùng cực!”

Tôi ích kỷ?

Ký ức địa ngục trong nhà tù kiếp trước ùa về như lũ cuốn. Tôi thu lại nụ , lạnh nhạt ta:

“Anh nên nhanh chóng gom ít quần áo và tiền nong, đem vào trại cho mẹ đi thì hơn. Phần tử đầu cơ tích trữ là tầng đáy trong trại đấy, không lo lót thì sẽ khổ lắm.”

Trần Lâm thừa hiểu điều đó.

Nhưng ta vẫn bất chấp tất cả, cố lừa tôi đi gánh tội thay.

Tôi lạnh lùng dõi mắt ta gom vội một đống đồ, hấp tấp chạy ra khỏi cửa. Nhưng chưa đầy một phút sau, ta lại quay lại, trợn mắt hỏi:

“Còn chiếc xe đạp nhà mình đâu?”

Tôi nháy mắt với ta, mỉm vô tội:

“À, hôm qua tôi vào thành phố bán rồi.”

“Bán rồi á?” – Trần Lâm lập tức cao giọng hét lên – “Đó là để dành cho Thăng đi học! Cô lấy quyền gì mà dám bán? Cô—”

“Suỵt.” – Tôi giơ tay chỉ ra ngoài – “Trời sắp tối rồi, không đi ngay thì tối nay mẹ không có cả chăn để đắp đâu.”

“Trình Hồng Mai, đúng là đàn bà độc ác!” – Anh ta tức đến mức mặt mày bốc khói, cuối cùng vẫn phải hậm hực bỏ ra khỏi nhà, chỉ để lại một câu hăm dọa:

“Cô chờ đó! Đợi tôi về, tôi sẽ tính sổ với từng món một!”

Nhưng ta sẽ chẳng bao giờ có cơ hội đó nữa.

Ngay khi Trần Lâm và Tưởng Mẫn vừa ra khỏi nhà, tôi lập tức cầm theo giấy đăng ký kết hôn đến Ủy ban thôn, lấy lý do nhà họ Trần có người phạm tội đầu cơ tích trữ để xin ly hôn, cắt đứt quan hệ.

Vào thời đại này, danh tiếng còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Ủy ban thôn hiểu rõ hoàn cảnh của tôi, nhanh chóng đóng dấu xác nhận. Vậy là, cuộc hôn nhân giữa tôi và Trần Lâm chính thức chấm dứt.

Khoảnh khắc cầm giấy ly hôn trong tay, tôi bất chợt nhớ lại ngày đầu tiên tôi và Trần Lâm gặp nhau qua mai mối.

Anh ta bước vào nhà tôi, ban đầu thì cau có khó chịu, rồi đột nhiên chăm vào mắt tôi, buông một câu: “Rất giống.”

Khi đó, tôi chẳng hiểu ta là có ý gì. Chỉ nghe bà mai bảo, ta chịu cưới tôi với điều kiện nhà tôi phải chi tiền cho ta học tiếp, và sau khi tốt nghiệp thì giúp ta kiếm một công việc đàng hoàng.

Cho đến đêm tân hôn, khi tôi lần đầu gặp chị dâu – Tưởng Mẫn.

Chị ấy có đôi mắt phượng giống tôi đến lạ. Khi , ánh mắt cong cong, khuôn mặt cũng có vài nét tương tự.

Đáng tiếc là kiếp trước, đến tận khi nhắm mắt, tôi vẫn ngây thơ tin rằng đó là “người một nhà, có duyên mới chung một cửa”.

Chưa từng nghĩ, hóa ra tôi ngay từ đầu đã chỉ là một “thế thân” sẵn sàng bị hy sinh bất cứ lúc nào.

Kiếp này, tôi không cam lòng sống như nữa.

Tôi cầm theo giấy ly hôn, địu con trên lưng, lê từng bước đến nhà ga, lên chuyến tàu cuối cùng rời quê, thẳng tiến thủ đô.

Một người mẹ đơn thân mang theo con nhỏ đến thủ đô kiếm sống — không hề dễ dàng.

Nhưng may mắn là, kiếp trước trong tù, tôi từng quen một giúp việc, bị bắt vì ăn trộm đồ nhà một vị cán bộ cấp cao.

Vị cán bộ ấy họ Trịnh, lại là đồng hương với tôi, chỉ quen ăn các món quê nhà, chắc tạm thời vẫn chưa tìm người giúp việc mới phù hợp.

Dựa theo ký ức, tôi lần tìm đến nhà ông Trịnh và chủ xin việc.

Không ngờ, kết quả lại vô cùng bất ngờ: vợ chồng ông không những đồng ý nhận tôi việc mà còn cho phép tôi mang con theo nuôi dưỡng, để con tôi với con út nhà họ.

Thậm chí, vợ ông Trịnh còn chủ giới thiệu em họ của bà cho tôi, ý muốn tác thành cho chúng tôi thành đôi.

Tôi cứ nghĩ cuộc sống từ giờ sẽ cứ bình yên mà trôi đi như thế.

Cho đến một ngày, tôi thấy hình bóng của mẹ chồng xuất hiện trên bản tin thời sự.

Đọc tiếp

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...