Kẻ thù không đội trời chung mất trí nhớ, tôi đã nhặt anh về nhà. Sau khi ăn sạch sẽ không chừa chút nào, tôi biến mất không tung tích. Đến lúc anh ấy khôi phục trí nhớ, lùng sục khắp cả thành phố để bắt tôi. Ngày bị bắt trở lại, anh bóp cằm tôi, giọng điệu u ám: “Ăn xong rồi chạy, không định chịu chút trách nhiệm nào à?” “Đồ phụ nữ tệ bạc, em dám chơi tôi?” Tôi run run giọng: “Vậy… vậy để anh chơi lại nhé?” Anh ấy nhướng mày cười khẽ: “Là em nói đấy, lát nữa đừng hối hận.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?