Điều Cấm Kỵ – Chương 4

4.

Buổi chiều, ba mẹ tôi kéo trai đi đến mộ Xuân Cầm, tôi sống c/h/ế/t không chịu đi.

"Con không đi, nếu con đi, chẳng phải đang ngầm thông báo với mọi người, cái c/h/ế/t của ấy có liên quan đến con hay sao? Sau này mọi người sẽ con như thế nào?"

"Cô ấy còn sống con còn không sợ, ấy đã c/h/ế/t thì có thể gì? Cứ để ấy tới đây, con chờ."

"Oan nghiệt!"

Mẹ của tôi tức giận dậm chân.

"Thằng nhãi ranh này! Mày không
muốn cũng phải đi! Tao cho mày biết, chuyện này không phải là chuyện của riêng mình mày!"

Ba tôi tát trai một cái thật mạnh, sau đó xách ấy lên xe.

Lúc chạng vạng, ba mẹ và trai tôi mới trở về, vẻ mặt người nào người nấy đều vô cùng buồn bã.

Ba tôi với bà nội:

"Vương Lão Tam cản trở, không cho bọn con bái lạy, suýt nữa là đánh nhau tại đó luôn."

Vương Lão Tam là cha của Xuân Cầm, ông chỉ có một đứa con duy nhất, nên Vương Lão Tam vô cùng thương ấy, nhất định là ông ta rất hận nhà chúng tôi.

Bà nội tôi choáng váng, suýt nữa té xỉu tại chỗ.

Tôi vội vàng đỡ lấy bà nội.

Bà nội xua tay, yếu ớt:

"Vậy thì bái lạy ở ven đường đi, hướng về phía mộ, nhanh lên!"

Mẹ vội vàng thực hiện theo cầu của bà nội, bày hương nến đồ cúng ở phía ven đường lớn, bảo tôi bái lạy.

Nhưng kỳ lạ thay, rõ ràng là không có gió, đốt bao nhiêu lần nến vẫn không cháy.

Ba tôi nhận ra gì đó, ấn đầu tôi xuống, bắt ấy dập đầu về phía mộ của Xuân Cầm mười mấy cái, đến nỗi trán của ấy sưng đỏ hết cả lên.

Sau đó mẹ tôi cầm nến lên, tôi dùng hai cái bật lửa để đốt, đốt chừng năm phút nến mới cháy.

Bà nội tôi thở dài.

Anh tôi lại bị ba ấn đầu vái lạy thêm vài cái, miễn cưỡng hoàn thành buổi cúng bái này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...