Đến phòng bếp, trời đã sáng hơn một chút, lúc này tôi mới thấy rõ dáng vẻ của chị dâu mình.
Bảy ngày trước, chị dâu vẫn luôn ở trong phòng tân hôn, tôi chỉ có thể chị từ xa, không thấy rõ lắm.
Bây giờ chị ấy ở khoảng cách gần, lại có đầy đủ ánh sáng như thế này, tôi mới biết vì sao tôi lại bỏ chị Xuân Cầm để cưới người chị dâu hiện tại.
Đẹp, rất đẹp, làn da trắng như tuyết, đôi mắt ngập nước, giống như vừa khóc xong.
Chỉ là ăn hơi ít, chị ấy ăn một chén cháo nhỏ, ngay cả bánh bao cũng không ăn.
Sau khi ăn xong, chị dâu nhớ tôi còn chưa ăn, chị ấy cầm bánh bao, bưng dĩa dưa muối trở về phòng.
Bà nội chằm chằm vào bóng lưng yểu điệu của chị dâu, nhỏ giọng :
"Tiểu Thạch Đầu, ác quỷ là chị dâu của con."
Nghe tôi giật nảy mình, sặc cháo.
"Nội à, không phải là vừa rồi nội ai không đói bụng thì người đó là ác quỷ sao? Anh trai ấy không đói bụng, chị dâu lại đi xuống ăn cơm."
Tôi hoài nghi có khi nào bà nội đang nhầm lẫn hay không.
Chị dâu tôi đẹp như , thế nào cũng không giống ác quỷ.
Còn trai lại hung dữ, ấy mới giống ác quỷ.
Bạn thấy sao?