Điều Bí Ẩn Về [...] – Chương 4

Triệu Thiến Thiến ôm mặt khóc rống lên, vẫn không quên chửi tôi:

“Huyền Ngọc, cậu ganh tị với tôi đến mức này sao? Cậu đang nguyền rủa tôi, có phải không?!”

Lời hay khó khuyên nổi kẻ sắp chết.

Dù tôi có gì thêm, cũng chẳng ai chịu nghe.

Tôi lặng lẽ nhường đường, để mọi chuyện tùy theo số phận.

Ngay trước khi họ lên xe, tôi cố va nhẹ vào giáo viên chủ nhiệm, không chút dấu vết nhét một miếng ngọc bội vào túi áo của ông ấy.

Giáo viên chủ nhiệm trừng mắt tôi một cái, sau đó lại vội vàng lái xe đi.

Tôi thở dài, đứng từ xa theo chiếc xe chở họ rời khỏi trường.

Nhưng mới đi chưa đầy 100 mét…

Lốp xe đột ngột nổ tung.

Không chỉ , vô lăng cũng mất kiểm soát, khiến chiếc xe lao thẳng về phía một thân cây ven đường.

Ngay khoảnh khắc sắp đâm vào cây, chiếc xe đột nhiên đổi hướng, cuối cùng dừng lại an toàn giữa đường.

Chỉ là một phen hú vía.

“Thật tiếc cho miếng ngọc của mình.”

Tôi xót xa.

Nếu không vì Phượng Doanh, tôi cũng không nỡ dùng miếng ngọc bội đó.

Bây giờ nó đã hoàn toàn bị hủy.

Một luồng khí lạnh lẽo bao trùm xung quanh.

Tôi ngẩng đầu lên—

Phượng Doanh đang đứng trước mặt tôi, đôi mắt rớm máu, ánh đầy sát ý.

Cô ấy đưa tay về phía tôi, muốn bóp lấy cổ tôi.

“Huyền Ngọc, tôi đã cậu đừng có nhiều chuyện!”

Sát khí trên người ấy càng lúc càng đậm, như thể sắp không thể kiềm chế nổi, muốn dồn toàn bộ oán khí vào cơ thể tôi.

Nhưng ngay trước khi ấy ra tay, tôi đã nhanh chóng rút một lá bùa trong túi ra.

Vừa chạm vào lá bùa, sát khí trên người ấy lập tức tan biến, hóa thành một làn khói đen.

“Phượng Doanh, tôi sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng.”

Dứt lời, tôi niệm một câu , đưa tay đánh lá bùa vào cơ thể ấy, định chế ngự oán khí trong người ấy.

Nhưng…

Cô ấy nhanh hơn.

Trước khi tôi kịp ra tay, Phượng Doanh đã biến mất.

12

Triệu Thiến Thiến bình an đến bệnh viện.

Tôi cũng đi gặp ta.

“Cậu không còn nhiều thời gian nữa.”

“Nếu không trả lại điểm số, đây mới chỉ là khởi đầu. Sau này, những chuyện kinh khủng hơn sẽ xảy ra, cho đến khi cậu chết đi.”

Có khi ngay cả sau khi chết, ta vẫn sẽ bị nguyền rủa.

Triệu Thiến Thiến quấn kín người bằng băng gạc, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ độc ác.

Cô ta giơ tay với lấy chiếc cốc thủy tinh bên cạnh, định ném vào tôi.

Tôi nhanh chóng tránh sang một bên.

“Huyền Ngọc, chắc chắn là cậu đã nguyền rủa tôi!”

“Tôi đã nhờ trai điều tra rồi! Cậu đúng là người của Huyền môn! Có phải cậu ghen tị với tôi nên mới yểm bùa tôi không?!”

Vẫn là câu ấy—

Lời hay khó khuyên nổi kẻ sắp chết.

“Triệu Thiến Thiến, đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cậu.”

Dứt lời, tôi quay người rời khỏi bệnh viện.

, tôi vẫn phải cứu ta.

Ít nhất là không thể để ta chết trong tay Phượng Doanh.

Ban đêm, tôi lẻn vào trường, định tìm kiếm một số manh mối.

Nếu Phượng Doanh từng ở lại lớp học này suốt bốn năm, thì ấy rất có thể là một cựu học sinh của trường.

Chỉ là vì sự kiện đã qua quá lâu, trường học có thể đã cố che đậy chuyện này, nên không có nhiều người biết.

Tôi chỉ có thể lục tìm manh mối trong văn phòng.

Sau một hồi tìm kiếm, tôi phát hiện một tấm ảnh trong một cuốn album cũ trong tủ hồ sơ.

Trong ảnh là Phượng Doanh cùng một khác.

Nụ của Phượng Doanh mang theo nỗi buồn sâu thẳm, ánh mắt đầy u sầu.

Tôi vừa định lấy tấm ảnh đi…

Một bàn tay đột nhiên đặt lên vai tôi.

Theo phản xạ, tôi lập tức túm lấy cánh tay đó, mạnh mẽ quật người kia xuống đất.

“A! Khốn kiếp!”

Là một giọng xa lạ.

Tôi bật đèn lên.

Nhìn gương mặt trước mặt, tôi lập tức đoán thân phận của người này.

“Anh là trai của Triệu Thiến Thiến.”

Dù sao thì, diện mạo là thứ trời sinh, những người có quan hệ huyết thống với nhau đều có nét tương đồng rõ ràng.

Người đàn ông trước mặt…

Chắc chắn chính là trai mà Triệu Thiến Thiến từng nhắc đến.

Thực ra, trước khi vào đây, tôi đã cảm nhận có người đang theo dõi mình.

Chỉ là hắn trốn quá kỹ, tôi cũng không muốn lớn chuyện, chỉ muốn xem rốt cuộc hắn muốn gì.

Bây giờ thì hắn đã không thể kìm nén nữa, cuối cùng lộ diện.

Hắn ôm vai đứng dậy, liếc bức ảnh trong tay tôi.

“Tôi là Triệu Chấp. Cô sao biết thân phận của tôi?”

Tôi kỹ mặt hắn một lần nữa.

Hoàn toàn khác với Triệu Thiến Thiến.

Hắn có tướng mạo của một thiếu gia xuất thân từ gia đình giàu có, lại thông minh, nhân hậu.

Trừ việc hơi ngốc nghếch một chút, thì không có gì đáng chê trách.

“Anh theo dõi tôi gì?” Tôi lạnh lùng hỏi.

Lúc này, Triệu Chấp mới dần thu lại nụ :

“Tôi đã nghe hết những gì với em tôi trong bệnh viện.”

“Sau khi về nhà, em tôi cứ điên cuồng nhắc đến tên , nên tôi muốn điều tra thử.”

“Không ngờ lại lẻn vào trường. Dĩ nhiên tôi phải xem đang định gì.”

Tôi nhạt.

“Thay vì phí thời gian theo dõi tôi, nên về kiểm tra xem em của mình có còn sống không.”

Đây là một lời nhắc nhở đầy thiện ý.

Triệu Chấp cau mày, định gì đó, điện thoại trong túi hắn chợt rung lên.

Hắn nghe máy.

Không đầy ba giây sau, sắc mặt hắn trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Tôi lặng lẽ cất bức ảnh vào túi áo, bước ra ngoài.

Triệu Chấp lập tức nắm lấy cánh tay tôi, giọng nặng trĩu:

“Em tôi … nó thấy ma trong phòng.”

“Khắp phòng đầy dấu tay dính máu. Nó sắp phát điên rồi.”

Tôi hất tay hắn ra.

“Thiên lý tuần hoàn, báo ứng không chừa một ai.”

“Lúc các người đổi mệnh cho nó, chẳng phải đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay sao?”

13

Ngày hôm sau.

Tại một quán cà phê ở trung tâm thành phố.

Không gian yên tĩnh đến kỳ lạ.

Triệu Chấp ngồi bên cạnh, che chở cho Triệu Thiến Thiến, người đã gần như hoảng loạn đến phát điên.

Bên cạnh họ còn có bố mẹ của bọn họ.

Nhìn bề ngoài, họ không giống người từng chuyện ác.

Nhưng cũng chẳng phải người tốt.

Chỉ là, Triệu Thiến Thiến— ta có quá nhiều nghiệp chướng quấn thân.

Tôi thản nhiên ngồi xuống, lạnh lùng mở miệng:

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Sáng sớm nay, tôi đã nhận điện thoại của bố mẹ Triệu Thiến Thiến, rằng muốn gặp tôi một lần.

Ánh mắt ông Triệu tôi đầy tôn trọng.

Bên cạnh ông ta là một tập tài liệu, có vẻ như họ đã điều tra kỹ về tôi cả đêm qua.

“Huyền Ngọc đại sư, xin hãy cứu con tôi.”

Tôi bật .

“Không phải các người có một cao nhân rồi sao?”

“Ông ta giúp con các người đổi mệnh, cướp đoạt phúc khí của người khác. Đây chính là báo ứng.”

Dù tôi đã định giúp…

Nhưng nên mắng vẫn phải mắng.

Mặt ông Triệu tối sầm lại, ông ta vẫn đứng lên, cúi người thật sâu trước tôi.

“Thiến Thiến là con mà chúng tôi thương nhất. Chúng tôi sao nỡ để nó chết trẻ?”

“Năm đó, khi đổi mệnh cách với kia, chúng tôi đã sự đồng ý của bố mẹ ta. Tôi cũng đã trả cho họ 5 triệu tệ để bồi thường.”

Câu này khiến tôi cảm thấy ghê tởm.

“5 triệu tệ đổi lấy mạng sống của một bé. Số tiền đó lại là đưa cho bố mẹ của bé ấy.”

“Có ai từng hỏi xem bé có đồng ý không?”

Bà Triệu—một người phụ nữ khoác trên mình toàn đồ hiệu, không nhịn mà xen vào:

“Nhà đó có một cậu con trai. Vì muốn nuôi con trai mà họ sẵn sàng mọi thứ. Khi tôi đưa ra 5 triệu, họ vui mừng biết bao nhiêu, còn liên tục lời cảm ơn.”

Tôi nhạo:

“Ồ, là họ còn phải quỳ xuống, cúi đầu cảm ơn bà một tiếng sao?”

Câu này khiến bà Triệu tức đến mức suýt đứng bật dậy.

Nhưng Triệu Chấp nhanh tay kéo bà ta lại.

Hắn tôi, giọng điệu nghiêm túc hơn:

“Huyền Ngọc đại sư, muốn thế nào mới chịu giúp em tôi?”

Tôi giơ một ngón tay lên.

Triệu Chấp cau mày:

“1 triệu?”

Tôi lắc đầu.

Chuẩn bị để họ phải chảy máu một lần.

“10 triệu.”

14

Ông Triệu đồng ý.

Dù sao thì, tập đoàn của ông ta cũng là một trong những doanh nghiệp hàng đầu tại A thị, tài sản nhiều vô kể.

Bỏ 10 triệu ra để cứu con , hoàn toàn không phải vấn đề.

Sau khi thấy 10 triệu chuyển vào tài khoản của tôi, tôi lập tức bắt tay vào chuẩn bị.

Thật ra, dù Triệu gia không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ chủ tìm bọn họ vào thời điểm thích hợp.

Ít nhất thì Triệu Thiến Thiến không thể chết trong tay Phượng Doanh .

Tôi đi theo họ về nhà.

Sau đó, tôi lập một trận pháp trong phòng Triệu Thiến Thiến.

Lấy máu nhập trận, kết hợp với phù .

“Tạm thời, ta sẽ không bị quấn lấy nữa.”

Triệu Chấp nghi hoặc tôi:

“Cô ta’… rốt cuộc là ai?”

Hắn rất nhạy bén.

Tôi không trả lời.

Chỉ giả vờ lơ đãng hỏi:

“Người đã đổi mệnh cho Triệu Thiến Thiến trước đây là ai?”

Ông Triệu im lặng hồi lâu.

Tôi ông ta, nhẹ nhàng :

“Nói dối sẽ không có lợi cho ông đâu.”

Có lẽ vì thấy trận pháp tôi lập ra thực sự có tác dụng, ông Triệu cuối cùng cũng chịu mở miệng.

“Chúng tôi không biết tên của vị đại sư đó. Ông ta chỉ bảo chúng tôi gọi ông ta là ‘đại sư’.”

“Mỗi lần xuất hiện, ông ta đều mặc một bộ áo choàng đen. Chúng tôi chưa từng thấy mặt ông ta.”

“Tại sao ông ta lại giúp các người?”

Ông Triệu trầm tư một lúc, sau đó :

“Mười mấy năm trước, tôi từng cứu mạng ông ta. Khi đó, ông ta trúng một miếng ngọc cổ của nhà tôi, rằng ngọc này có thể giúp chúng tôi ba lần trong những lúc nguy nan.”

“Lần thứ nhất, nhờ sự giúp đỡ của ông ta, công ty của tôi đã vững chắc leo lên vị trí đứng đầu A thị.”

“Lần thứ hai, ông ta giúp con tôi thay đổi vận mệnh, cứu sống con bé.”

“Lần thứ ba…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...