15
Tôi và Giang Di Viễn rất ăn ý.
Tạp chí chụp đôi thì chụp luôn cả gói, show truyền hình thì tham gia cả cặp, thậm chí phim mới cũng ký hợp đồng đôi.
CP nhiệt không hề giảm, ngược lại ngày càng tăng.
Nhất là tôi hiện giờ đang trong thời kỳ “bị khai quật”.
Ra mắt từ sớm, điểm bất lợi là có cả đống ảnh thời kỳ đầu.
Rất đau khổ.
Nhìn chính mình ngày xưa non nớt.
Ngón chân tôi muốn bấm nát sàn.
Tôi đau khổ gọi điện cho quản lý:
“Anh ơi, có thể bỏ chút tiền đè mấy cái ảnh đó xuống không?”
Quản lý: “Trừ vào lương của em.”
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Tôi lập tức từ chối đầy kiêu hãnh: “Thôi khỏi, thực ra cho mọi người xem cũng không sao, chẳng qua là ảnh hồi mới vào nghề thôi mà, hứ, em có phải kiểu người sĩ diện đâu!”
Sau đó… tôi trốn vào góc âm thầm khóc lóc, cầu xin Giang Di Viễn và Ninh Vãn đừng xem.
Kết quả Ninh Vãn lục từ đầu tới cuối, vui vẻ gửi tin nhắn cho tôi:
【Yên tâm, chị tuyệt đối không thấy đoạn em thử vai thời kỳ đầu đâu, cũng tuyệt đối không thấy em đọc thoại Mary Sue đâu nhé~】
Tôi: “……”
Số tôi đúng là khổ.
Giang Di Viễn vẫn là câu quen thuộc: 【Ăn cơm gõ 1】
Tôi: 【1111111】
【Xe đang ở dưới khu nhà.】
Đối diện với sự bất lực trước “hắc sử”, Giang Di Viễn cực kỳ bình thản.
“Chuyện ai cũng phải trải qua thôi.”
Tôi trợn tròn mắt:
“Không lẽ… cũng có hắc sử?”
Tôi lập tức mở điện thoại tìm Giang Di Viễn.
Trang cá nhân của sạch bong.
Toàn là hình ảnh hào quang bước vào giới giải trí một cách bài bản.
Tôi nghi ngờ: “Hắc sử của đâu? Em tìm mãi chẳng thấy cái nào.”
Tôi không tin, lật đi lật lại, đúng thật là không có.
Giang Di Viễn khẽ ho một tiếng:
“Nhưng mà… mấy tấm ảnh thời kỳ đầu của em ấy, dễ thương thật.”
Tôi phản ứng lại, kinh hãi: “Cho nên không có hắc sử, chỉ có em có, và còn xem hết rồi?!”
Giang Di Viễn im lặng một lát.
Coi như ngầm thừa nhận.
“Là điện thoại tự đề xuất đó, không cố ý tìm.”
Bữa cơm đó, tôi ăn rất xót xa.
Nói cho dễ hiểu, là tôi tự đào hố chôn mình.
Nhưng khoan đã… tôi với Giang Di Viễn đều là diễn viên!
16
Một người, chỉ cần nổi tiếng mà không có hậu thuẫn, thì kiểu gì cũng bị moi ra cả đống “hắc sử”, thêm mắm dặm muối bịa đặt trắng trợn.
Nhất là kiểu như tôi, không có phim nữ chính chống lưng.
Dẫm phải ai lợi ích, chắn ai đường đi, đụng tới ai miếng cơm, thì kiểu gì cũng thành bia đỡ đạn.
Nhưng họ quên mất rằng,
Tôi, trước khi nổi tiếng, đã từng bị chửi rủa, từng bị tổn thương tâm lý hết lần này tới lần khác.
Tất cả đều do tôi tự mình gánh chịu.
Sự tử tế của tôi không đổi lại gì, chỉ đổi lấy vô số lần bị lấn tới.
Lâu rồi cũng thành thép đá, chẳng sợ gì nữa.
Dù , tôi vẫn không quên cái tâm ban đầu.
Vẫn đóng vai phản diện khắp các phim lớn nhỏ.
Phản đến mức có phong cách, phản đến mức mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Dưới bài bôi nhọ đầy rẫy bình luận ác ý.
Người ta tôi “đức không xứng với vị”.
Nói tôi cứ nhận vai phản diện là người cũng chẳng ra gì.
Nói mặt tôi đã biết không có tâm địa tốt, trời có mắt sẽ không cho tôi nổi.
Fan thì sống kiểu “len lỏi khe cửa”, chửi lại bọn phím thủ.
Tôi một loạt công kích, nghi ngờ liệu có phải bên kia không trả đủ tiền, đám “thuỷ quân” lần này công kích yếu quá, không bằng hồi xưa.
Toàn kiểu nửa nửa thật, đọc không hiểu luôn.
Tôi không bị lung lay.
Tiếp tục kiên trì nữ phản diện, cày sâu bám chắc.
Nếu cố mà moi ra “hắc sử”, thì việc tôi không đủ tiền học đại học, phải nghỉ học đi , Bắc tiến đóng vai phản diện độc ác cũng xem là “hắc sử”…
Vậy thì kệ đi.
Miệng thiên hạ chỉ càng tăng nhiệt, biết dùng thì cũng không tệ.
Gần đây CP đang hot, người qua đường vẫn thích, xem cho vui thôi.
Người qua đường ra mặt lý:
【Tống Khiêm Nguyệt chỉ nổi lên nhờ vai ác, chứ có giật vai nữ chính của nhà ai đâu, gấp gì …】
【Nếu đóng phản diện mà bị chửi là không ra gì, tôi đóng vai ba là ba thật hả? Kêu thử nghe coi?】
【Tôi chỉ là người qua đường, không bị mù. Nói thật, lần sau viết bài bôi xấu chịu khó chỉnh sửa lại nhé… viết sai tên thành “Tống Khiêm Nguyệt” thành “Tống Khiêm Nguyệt” kìa. Ai mua bài này trời, đến kiểm tra lỗi chính tả còn không biết.】
【Một người mỗi ngày tan ca đều mua đồ ăn vặt cho fan mà là người xấu? Tôi không hiểu showbiz, tôi hiểu đồ ăn vặt!】
…
Ninh Vãn tức giận mắng mỏ mấy chiêu trò cạnh tranh vô đạo đức và độc ác.
Giang Di Viễn đưa tôi đi ăn xả stress.
Tôi kéo luôn Ninh Vãn đi dạo.
Ninh Vãn bức : “Trước kia mỗi lần thấy bình luận ác ý là chị sẽ nổi giận, bây giờ thấy vẫn tức, Khiêm Nguyệt, sao em nhịn giỏi ?”
Tôi bình thản, gắp một đũa rau bỏ vào miệng.
“Không học đại học, không hiểu mấy chữ đó.”
Ninh Vãn ngẩn ra, rồi như hiểu ra chân lý, giơ ngón cái.
“Tự giễu mà mang theo buông bỏ, trong buông bỏ lại có chút châm biếm đen tối đầy nghệ thuật.”
Tôi: “?”
Còn đọc cảm nhận luôn hả?
“Không, chị hiểu nhầm rồi,” tôi , ngơ ngác, “Em thật đó, em thật sự không học đại học.”
17
Đối mặt với loạt bài bôi nhọ dày đặc, cuối cùng công ty tôi cũng mạnh mẽ một lần.
Kiện luôn mấy cái tài khoản tung tin ác ý nhiều nhất.
Tôi gọi điện cho quản lý, không yên tâm lắm:
“Anh ơi, công ty mình có sản không?”
Quản lý cạn lời: “…Lo mà đi đóng phim đi. Công ty dù nhỏ đến mấy cũng có thể nâng đỡ nổi một người như em.”
Chuyện này dính đến vài chiêu trò trong giới.
Có vài người muốn đi theo hướng giống tôi, nên phải tranh thủ đạp tôi xuống trước.
Tôi bật khinh miệt.
Đùa à?
Muốn đạp tôi khỏi con đường này, việc đầu tiên là phải đi lại con đường tôi từng đi cái đã.
Đi mà nhận kịch bản ác nữ Mary Sue đi!
Tôi tổ chức một bữa ăn nhỏ.
Ngồi kể tội cả đống tệ nạn trong showbiz, cùng những con người tệ .
Tôi và Ninh Vãn líu ríu không ngừng.
Giang Di Viễn ngồi nghe rất yên tĩnh.
“Không phải tụi mình đâu, người kia thực sự là…”
“Đúng rồi, không trách tụi mình, người ta thật sự hơi…”
“Tụi mình đâu xấu gì, toàn là sự thật không hà.”
Thật ra, đây không phải xấu.
Đây là lời ngay thẳng chính nghĩa.
Ba chúng tôi chuyện xấu mà không ai tốt hơn .
Fan của tôi cũng mạnh mẽ hẳn lên.
Ngẩng cao đầu mà đi trong gió.
18
Cuộc sống tôi dần trở lại quỹ đạo.
Tôi giành bộ phim nữ chính đầu tiên trong đời.
Nhân vật nữ chính không phải kiểu người tốt thuần túy, mà là người từng lăn lộn, có đầu óc tính toán sâu sắc.
Đạo diễn trúng tôi ngay từ đầu.
Ông ấy vui vẻ :
“Nhìn Khiêm Nguyệt ngoài đời thì ngoan hiền, có thể diễn kiểu ‘xấu khôn ngoan’, đúng là thiên phú tốt.”
Tôi không biết đây là khen hay mỉa.
Có lẽ do đã đuổi sạch tiểu nhân.
Sự nghiệp tôi bắt đầu thuận lợi.
Bộ phim lần này quay suôn sẻ từ đầu đến cuối.
Giang Di Viễn vẫn giữ liên lạc với tôi.
Trừ lúc bận công việc, thời gian còn lại ấy đều đến phim trường chờ tôi tan ăn cơm.
Có người lần đầu gặp, kinh ngạc:
“Thầy Giang?”
Giang Di Viễn gật đầu.
Về sau ai cũng quen, chào hỏi thành thói.
“Anh Giang, hôm nay chị Khiêm Nguyệt phải quay bù một cảnh, tan muộn đó, đợi thêm nhé.”
Thậm chí có người trong tổ phim âm thầm trà trộn vào hàng ngũ fan CP.
Phát hiện đồ ăn ở đây không phải dạng vừa.
Thế là bắt đầu âm thầm gặm nhấm “hàng ship”.
19
Sau khi đóng máy, tôi còn chưa kịp nghỉ ngơi mấy ngày.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, trời như sập xuống.
Tài khoản phụ của tôi trên Weibo bị đào ra.
Trong giới giải trí, ai cũng biết một quy luật: tài khoản phụ không lời nào, sẽ bị đào cho bằng .
Không hiểu sao mấy người đó đào giỏi dữ trời.
Đào thêm nữa chắc tôi khóc thật luôn đó.
Quản lý khó hiểu: “Không hiểu, em vốn là kiểu chẳng buồn đăng bài ở tài khoản chính, thì cái phụ có gì mà sợ bị lộ? Với cả, lần sau đừng lấy nick phụ đi theo dõi nick chính nữa.”
Tôi: “……”
Lúc đó ít fan, tôi dùng nick phụ để theo dõi chính mình, giả fan trung thành…
Nick phụ đó chứng kiến toàn bộ quá trình từ “vô danh” đến “chẳng ai quan tâm” của tôi.
Về sau tôi bỏ quên luôn.
Quản lý thì biết gì, tôi từng ngày vẽ vòng nguyền rủa trời đất trong nick phụ, toàn lời than thở bi quan, không có lợi cho sức khỏe tinh thần tuổi mới lớn.
Chúng tôi phải tấm gương cho giới trẻ.
Tôi vội vàng nộp đơn xoá tài khoản.
Nhưng muộn rồi.
Bị fan tay nhanh hơn não đào xong hết cả.
Fan bò ra đất.
Người chuyên trị vai ác, kỳ thực tâm hồn trong sáng, nửa đêm lặng lẽ viết nhật ký emo.
Chưa hết, còn mê tín các kiểu.
【Xem rồi, hôm nay cả chân trái lẫn chân phải đều không hợp xuất hành, tôi quyết định không ra khỏi nhà.】
【Mua kiếm đào gỗ đào mới, hê ha hê hê ha.】
Sau này xuất hiện nhiều, tôi tự nhiên bỏ luôn cái nick đó, chôn vùi một thời oanh liệt năm xưa.
……
Tôi đỏ mặt.
Có người phát hiện điểm nhấn trong một bài viết trên đó.
Lập tức tag Giang Di Viễn.
【@Giang Di Viễn Anh ơi, có cơ hội rồi đó!】
Fan CP là sinh vật bền bỉ nhất quả đất, lúc nào cũng săn tìm dấu vết.
Nội dung bài viết là: 【Tôi là người sống theo cảm , mà cảm tôi mách bảo tôi rằng—tôi thích người đẹp trai.】
Không nhớ viết năm nào.
Bạn thấy sao?