Tôi bị ngốc chắc?
Tôi lập tức cúp máy, thẳng tay chặn luôn số của Từ Tử Ngang.
Ai bảo cậu ta nghe lời tôi lúc tôi say rượu, đưa tôi đến nhà Ân Tứ chứ?
Mất mặt là lỗi của tôi không sai.
Nhưng Từ Tử Ngang là đồng phạm!
16
Tôi lại chờ thêm hai ngày.
Ân Tứ vẫn không có ý liên hệ tôi để thủ tục ly hôn, tôi bắt đầu không ngồi yên nữa.
Gửi vài tin nhắn, Ân Tứ không trả lời.
Không còn cách nào khác, tôi đành gọi điện.
Không ngờ Ân Tứ thậm chí còn không bắt máy.
Ý ấy là gì đây?
Người ngoại , loạn mà còn giữ bộ dáng cao ngạo?
Tôi xông thẳng đến công ty của Ân Tứ, chuẩn bị đối mặt chuyện với ấy.
Lễ tân không cản tôi.
Thậm chí khi nghe tôi tên, ấy còn chủ dẫn tôi đến thang máy, bấm giúp tôi tầng cao nhất.
Xem ra, Ân Tứ đang ở công ty đợi tôi?
Mặt không cảm , tôi bước ra khỏi thang máy, liền thấy một bóng người quen thuộc.
Chính là người phụ nữ hôm đó bước ra từ phòng của Ân Tứ!
Thì ra, ta việc ngay dưới mí mắt của Ân Tứ.
Đây mới thật sự là "gần hồ hưởng ánh trăng"!
Tôi mặt đen lại, tìm đến văn phòng của Ân Tứ, khí thế hùng hổ, trực tiếp đẩy cửa xông vào.
Ân Tứ đang ngồi trước máy tính việc.
Mặt ấy lúc nào cũng đẹp, mặc vest vào lại càng cuốn hút hơn.
Tôi thậm chí vẫn còn nhớ, ngày cưới, tôi đã lén ấy không biết bao nhiêu lần.
Nghe thấy tiếng , Ân Tứ ngẩng đầu từ máy tính lên: "Đến rồi à?"
"Tổng giám đốc Ân bận rộn như , nếu tôi không tự mình đến, sao mời ngài việc?" Tôi mỉa mai ấy bằng giọng đầy châm biếm.
Ân Tứ bước đến trước mặt tôi, ánh mắt có chút trầm ngâm tôi: "Cách chuyện của em bây giờ rất giống Nhan Thư."
Tôi giật mình, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
"Tôi với ấy là chị em ruột, song sinh, giọng điệu giống thì có gì lạ? Chúng tôi còn giống nhau như đúc nữa kìa."
Nói xong, tôi lập tức kéo trọng tâm câu chuyện lại: "Đừng đánh trống lảng nữa, Ân Tứ. Hôm nay tôi đến là để chuyện ly hôn."
"Tôi thấy cũng không đến nỗi không bớt ra nửa tiếng."
"Vậy thì tốt, bây giờ đi luôn đi, cục dân chính không xa. Ly hôn xong, sau này tôi tuyệt đối không phiền nữa."
Tôi rất dứt khoát trong lòng vẫn cảm thấy có chút trống rỗng.
"Tôi hình như chưa từng tôi đồng ý ly hôn."
Tôi lập tức ngẩng đầu, ánh mắt găm chặt vào khuôn mặt đẹp trai của Ân Tứ.
Mặt tôi đỏ bừng vì tức, cả người run lên: "Ý là gì? Anh đang giỡn tôi à?"
"Tôi không đồng ý thì sao gọi là giỡn?"
Hiếm khi Ân Tứ nhiều hơn thường ngày.
Nhưng những lời ấy , câu nào cũng khiến tôi không muốn nghe.
"Tôi và không có cảm, cũng không thích tôi, tại sao còn muốn kéo dài chuyện này?"
"Em gọi tôi là chồng ngọt ngào như thế, sao lại không có cảm ?"
Ánh mắt sâu thẳm của Ân Tứ tôi chăm , không chớp.
Đôi mắt như hắc diệu thạch, dường như chứa đựng ý vô hạn.
Tôi bị ta trêu chọc đến đỏ bừng cả mặt.
Thật là nhục nhã.
Không ngờ việc gọi ấy vài câu "chồng" lúc trước lại trở thành bằng chứng phản bác của Ân Tứ.
Tôi không chịu thua, ngẩng cao đầu thẳng vào ấy.
"Gọi một câu chồng là có cảm? Đổi lại người khác, tôi cũng gọi như thế."
"Hơn nữa, tôi đã từng mê mẩn bao nhiêu nam thần, gọi chồng đến chán rồi ấy chứ…"
Chưa kịp hết câu, Ân Tứ đã mạnh mẽ siết chặt eo tôi, ánh mắt toát lên sự lạnh lẽo đáng sợ.
"Những lời vừa rồi, lại lần nữa."
Tôi cũng không chịu thua, đối đầu với Ân Tứ.
Anh ấy dám ngoại với người phụ nữ khác, tôi cố ý nhắc chuyện mình từng hâm mộ nam thần để chọc tức ấy.
"Được thôi, tôi đã từng mê không dưới mười nam thần, gọi chồng đến chán rồi ấy chứ…"
Chưa hết câu, môi tôi đã bị Ân Tứ chặn lại.
Bằng chính môi ấy.
Tôi trợn tròn mắt, cả người đứng c.h.ế.t lặng.
Bạn thấy sao?