Diễn Xuất Của Vợ [...] – Chương 7

12

 

Tôi đã xử lý hết tất cả quần áo mà "Nhan Hứa" từng mặc.

 

Xem như chính thức tạm biệt cuộc hôn nhân ngắn ngủi này.

 

Từ nay về sau, cái tên Ân Tứ sẽ hoàn toàn bị xóa khỏi cuộc sống của tôi.

 

Tề Khê dường như biết tâm trạng tôi không tốt, mượn cớ sinh nhật tôi, đặc biệt gọi một đám bè đến mở tiệc trong một hội quán.

 

Người đông đúc, không khí cũng rất náo nhiệt.

 

Bánh sinh nhật rất lớn, quà tặng thì đủ kiểu phong phú.

 

Nhưng tôi lại chẳng thể nào cảm thấy hứng thú.

 

Tề Khê thấy tôi vẫn không vui, liền đề nghị:

 

"Hay là gọi vài chàng đẹp trai đến bầu ?"

 

Tôi đưa tay sờ lên mặt.

 

Chẳng lẽ trên mặt tôi viết rõ hai chữ "thất " đến sao?

 

"Thôi, không cần."

 

Trai đẹp thì có ích gì?

 

Mặc dù không muốn thừa nhận sau khi đã thấy gương mặt của Ân Tứ thì khuôn mặt của mấy người đàn ông khác đều trở nên nhạt nhẽo tầm thường.

 

"Mọi người cứ tiếp tục chơi đi, tôi ra ngoài hít thở chút không khí."

 

Tề Khê không yên tâm, định theo tôi ra ngoài tôi đã từ chối.

 

Bên ngoài quả nhiên yên tĩnh hơn hẳn.

 

Khác xa với sự ồn ào trong phòng bao.

 

Tôi không ở ngoài quá lâu, cũng không trực tiếp quay trở lại.

 

Dù sao thì Tề Khê và nhóm đều có ý tốt, tôi không thể nào bỏ mặc họ .

 

Không ngờ ở hội quán này lại gặp người quen.

 

Dĩ nhiên không phải là Ân Tứ.

 

Mà là em họ của ta, Từ Tử Ngang, người tôi đã gặp vài lần.

 

"Nhan Thư, lâu rồi không gặp!" Từ Tử Ngang thấy tôi, mắt sáng lên, phấn khởi chạy đến bên cạnh tôi.

 

"Không ngờ lại gặp chị ở đây, tôi nhắn tin mà sao chị không trả lời ?"

 

Trước mặt "chị tôi", Từ Tử Ngang khá là nghiêm chỉnh, mỗi lần gặp đều cung kính gọi chị dâu.

 

Nhưng khi đối diện tôi, cậu ta hoàn toàn không giữ ý chút nào.

 

"Có chuyện gì không?" Tôi lạnh lùng hỏi.

 

Từ Tử Ngang hề hề: "Không có gì, đã gặp rồi thì cùng chơi đi!"

 

"Tôi với cậu thân lắm sao?"

 

"Chị chị là chị dâu của tôi, chẳng phải chúng ta là họ hàng rồi sao..."

 

"Chị tôi với họ cậu đã ly hôn rồi. Ai là họ hàng với cậu chứ?" Tôi phản bác.

 

Từ Tử Ngang trợn tròn mắt tôi: "Không thể nào, ly hôn? Sao tôi không nghe gì hết?"

 

Có vẻ như Ân Tứ không tiết lộ chuyện chúng tôi đang chuẩn bị ly hôn.

 

Nhưng cũng chẳng sao cả.

 

"Bây giờ thì cậu biết rồi đó. Sau này đừng nhắn tin cho tôi nữa, gặp tôi thì cứ xem như không quen biết là ."

 

13

 

Về nhà, tôi uống rất nhiều rượu.

 

Rượu vang đỏ, rượu trắng, gần như không từ chối bất kỳ loại nào.

 

Tề Khê đúng là thân của tôi, thậm chí còn uống cùng tôi, cuối cùng cả hai chúng tôi đều say mèm.

 

Cũng không biết cuối cùng là ai đưa tôi về nhà.

 

Khi tỉnh dậy, trời đã trưa rồi.

 

Cơn đau đầu dữ dội do say rượu để lại khiến tôi khổ sở vô cùng.

 

Tôi sai rồi.

 

Biết trước uống say lại khó chịu thế này, tôi chắc chắn sẽ không uống một giọt nào!

 

"Cô chủ, tỉnh rồi?"

 

Tiếng đột ngột vang lên tôi giật mình đến nỗi ngã thẳng từ trên giường xuống.

 

"Ái chà, chủ, không sao chứ? Có bị đau không?"

 

Người giúp việc trong nhà của Ân Tứ vội vàng đến đỡ tôi dậy tôi liền đẩy ấy ra: "Tôi không sao. Sao lại ở nhà tôi?"

 

"Cô chủ thật biết , tôi chẳng phải luôn việc ở nhà cậu chủ sao?"

 

Lời vừa dứt, tôi ngẩng đầu xung quanh.

 

Tấm ảnh cưới khổng lồ trên tường lập tức đập vào mắt tôi.

 

Nhân vật nam chính trong ảnh là Ân Tứ.

 

Nhân vật nữ chính lại chính là tôi.

 

Tôi hít một hơi thật sâu: "Sao tôi lại ở đây?"

 

Cúi đầu xuống...

 

Suýt chút nữa thì muốn hộc máu: "Bộ quần áo tôi đang mặc là cái quái gì đây?"

 

Người giúp việc vội vàng giải thích: "Cô chủ đừng giận, tôi thực sự không tìm thấy bộ đồ ngủ trước đây của , đành phải lấy áo sơ mi của cậu chủ để mặc tạm."

 

Toàn bộ quần áo trước đây của tôi đều đã tôi đóng gói mang đi.

 

Cô ấy mà tìm thấy mới là lạ.

 

Tôi đuổi người giúp việc ra ngoài, rồi tìm lại bộ váy mà ấy đã giặt sẵn cho tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...