Diễn Xuất Của Vợ [...] – Chương 3

5

 

Câu này vừa dứt, em họ đang toe toét của Ân Tứ run tay một cái.

 

Cái iPhone đời mới nhất rơi thẳng xuống đất, nát bét.

 

"Vãi chưởng, , đây là em ruột của chị dâu sao?"

 

Ân Tứ chẳng thèm để ý, ánh mắt lạnh lẽo đầy băng giá từ trên xuống dưới tôi chằm chằm.

 

Ánh mắt đó khiến tôi nổi da gà.

 

Nhưng may mắn là hôm nay tôi mặc đồ thường ngày, hoàn toàn khác với phong cách ăn mặc của "chị tôi".

 

Tôi ưỡn n.g.ự.c lên, bộ dáng không chịu thua ai.

 

Ân Tứ tối sầm mặt, cởi áo vest ngoài, trực tiếp quăng thẳng lên mặt tôi: "Có thời gian đi du lịch, lượn bar không có thời gian dự đám cưới chị ruột mình. Em vợ, em giỏi lắm!"

 

Chuyến du lịch này vốn là lý do bố tôi viện ra cho Ân Tứ.

 

Không ngờ nó lại trở thành vũ khí để Ân Tứ công kích tôi.

 

Tôi ủ rũ lấy áo vest của ấy xuống.

 

Trên đó vẫn còn lưu mùi hương của Ân Tứ.

 

"Em với chị em vốn không hợp nhau, rể chắc cũng biết rồi nhỉ? Lỡ như em lên dự đám cưới, xảy ra chuyện đánh nhau, chẳng phải em sẽ trở thành tội đồ sao?"

 

Tôi tiếp tục bịa chuyện, như quan hệ giữa tôi và chị mình chẳng có gì liên quan với nhau.

 

Mục đích của tôi đạt rồi.

 

Ân Tứ tức giận bỏ đi.

 

"Anh rể, áo vest của không cần nữa à? Lỡ chị em biết đưa áo cho em, không chừng sẽ suy nghĩ lung tung…"

 

Chưa kịp hết câu, đôi chân dài của Ân Tứ đã khựng lại.

 

Anh quay người, đi trở lại chỗ tôi.

 

Nhận lại áo vest từ tay tôi, tôi đang định thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, trước mặt tôi, Ân Tứ ném thẳng cái áo vest vào thùng rác.

 

Tôi: ?????

 

Tên đàn ông khốn kiếp này, ý là gì đây?

 

6

 

Sau khi Ân Tứ rời đi, thân kéo tôi lại để tám chuyện: "Hóa ra đây là rể của cậu à? Quả thật lạnh lùng cũng rất đẹp trai!"

 

"Bố tôi gửi tin nhắn bảo tôi qua một chuyến, Tiểu Khê, lần sau chúng ta lại gặp nhé."

 

Tôi vỗ vỗ tay thân, không đợi ấy đồng ý, lập tức chạy đi.

 

Cả đoạn đường tôi lái xe rất nhanh, cố gắng tới nhà trước khi Ân Tứ trở về.

 

Vừa thay đồ và tóc xong, Ân Tứ và cậu em họ của ấy đã đi đến ngay sau đó.

 

"Chồng ơi, về rồi à?" Tôi bay lại như con bướm.

 

Đúng lúc sắp lao vào lòng Ân Tứ, người đàn ông không biết cách thả lỏng lại đưa tay ngăn tôi, chỉ vào cái bóng đèn bên cạnh: "Có khách."

 

Tôi khẩy.

 

Nếu không phải em họ của ấy, chắc ấy sẽ vui vẻ nhận lấy cái ôm của tôi đấy.

 

"Cậu ấy là ai ?" Tôi giả vờ ngạc nhiên cậu em họ.

 

"Em tôi, mới về nước, ở nhà chúng ta vài ngày."

 

Giọng chẳng có chút ý định hỏi ý tôi.

 

Tôi cảm thấy hơi khó chịu.

 

Cậu em họ tôi mấy lần: "Chị dâu, chào chị, em là Từ Tử Ngang, sẽ phiền chị vài ngày."

 

So với vẻ ngoài điệu đà ở quán bar trước đó, giờ cậu ta lại có vẻ nghiêm túc hơn rất nhiều.

 

Tôi lãnh đạm gật đầu: "Không sao, cứ coi như ở nhà mình."

 

Nói xong, tôi bắt đầu đi quanh Ân Tứ, thể hiện sự dịu dàng đến mức tối đa.

 

"Chồng ơi, đi công tác lâu chắc mệt lắm rồi nhỉ? Để em chuẩn bị nước tắm cho , cho thêm một chút tinh dầu, thư giãn nhé."

 

Từ Tử Ngang, cái bóng đèn này thật biết điều: "Muộn rồi, chị nghỉ ngơi đi, em cũng đi ngủ đây."

 

Đáng tiếc là Ân Tứ không hiểu ý, không đón nhận cảm của tôi.

 

Tôi đề nghị giúp ấy xoa lưng, Ân Tứ thẳng thừng từ chối: "Không cần, nếu em mệt thì đi ngủ trước đi."

 

Tôi lập tức lắc đầu: "Không, em không mệt, chồng, em đợi ."

 

Ân Tứ không để ý đến tôi, tự nhiên đi tắm.

 

Anh ấy càng không để ý tôi, tôi càng muốn gì đó.

 

Khi ấy tắm xong, tôi đã chuẩn bị sẵn sữa nóng: "Chồng ơi, nhiệt độ vừa phải, uống đi."

 

"Anh không uống sữa."

 

"Chồng, mệt không? Hay là để em mát-xa cho ?"

 

Tôi vào bờ vai của Ân Tứ dưới lớp áo choàng tắm, muốn thử xem sao.

 

"Không mệt."

 

Tôi tức giận đến muốn đ.ấ.m giường vẫn cố nhịn.

 

Lại còn chủ lại gần, ôm lấy cổ Ân Tứ: "Không mệt thì tốt, mình bổ sung chuyện đêm tân hôn..."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...