Diễn Xuất Của Vợ [...] – Chương 16

Chỉ câu này của Ân Tứ, tôi đã hoàn toàn sa lưới.

 

"Em đồng ý."

 

Sau đó, mọi thứ cứ như là một con rối, tôi hoàn toàn bị Ân Tứ điều khiển để hoàn tất thủ tục đăng ký kết hôn.

 

Giấy chứng nhận kết hôn của Ân Tứ và "chị tôi" đúng là giả, có thể nhận thấy ngay từ quá trình đăng ký vô cùng suôn sẻ.

 

Nhưng giấy chứng nhận kết hôn của tôi và ấy thì là thật.

 

26

 

Sau khi chính thức trở thành vợ của Ân Tứ, tôi không vội vàng đi ăn mừng cùng ấy.

 

Mà là quay lại nhà bố tôi.

 

Ông ấy đang cầm đồ câu cá, hẹn với người khác đi câu.

 

"Câu cá gì chứ, hôm nay con về rồi, phải ở nhà ăn cơm với bố!" Tôi ngăn cản bước đi của bố mình.

 

Rồi đưa hết đồ câu của ông cho người giúp việc.

 

Bố tôi tôi không hiểu: "Sao , sao tự nhiên lại về rồi?"

 

Câu này khiến tôi rất khó chịu: "Không có chuyện gì thì không thể về nhà à? Bố là bố ruột của con à?"

 

"Ý bố là, có phải con bị ấm ức gì không?" Bố tôi dè dặt hỏi.

 

Tôi gật đầu.

 

Bố tôi tức giận: "Thằng nhóc Ân Tứ kia, dám để con bố chịu ấm ức..."

 

Ông còn chưa hết thì bị tôi cắt ngang.

 

"Thôi đi, sự ấm ức của con không phải vì ấy mà là vì chính người bố quý của con." Tôi khoanh tay, nhếch mép ông.

 

Ông già này thật sự quá giỏi, đã khiến tôi quay vòng vòng trong lòng bàn tay!

 

Bố tôi sờ trán, mặt đầy vẻ khó hiểu: "Sao , bố gì mà để con chịu ấm ức?"

 

Ông lại thử hỏi bằng giọng điệu dò hỏi: "Có phải hết tiền rồi không?"

 

"Không đến mức ."

 

"Chỉ là phát hiện có người dám liều, coi con và Ân Tứ như trò hề, còn giả vờ đi đăng ký giấy chứng nhận giả về thôi."

 

Bố tôi hoảng sợ, lùi lại một bước, bắt đầu lắp.

 

"Con... Con sao biết ?"

 

"Con đã đi xác minh trực tiếp với dân chính rồi!"

 

"Cái gì? Các con không phải đi xin ly hôn đấy chứ?" Bố tôi ngay lập tức nghĩ đến điều này.

 

"Xem ra bố rất tự tin vào cái giấy chứng nhận giả đó, thật sự trông rất giống thật."

 

Bố tôi lúng túng giải thích: "Được rồi, con nghe bố giải thích, thật ra bố tôi... thật ra là..."

 

Thực ra ông ấy rất phân vân, sợ đắc tội với nhà họ Ân, lại sợ sau này tôi sẽ hối hận.

 

Vậy là ông ấy nghĩ ra kế này.

 

Sau khi giải thích xong, bố tôi mặt mày ủ rũ, "Thôi rồi, nếu các con thật sự không thể tiếp tục sống với nhau, bố sẽ qua nhà họ Ân xin lỗi."

 

Cũng may, bố tôi khá thẳng thắn, nhận hết trách nhiệm.

 

"Không cần đâu, có lẽ vẫn còn cơ hội xoay chuyển."

 

Bố tôi ngẩng đầu, tôi chờ đợi: "Cái gì?"

 

Tôi ghé tai một câu với ông, bố tôi suýt nhảy dựng lên.

 

27

 

Vài phút sau, tôi hài lòng bước ra khỏi phòng việc của bố.

 

Bố tôi đi theo sau, vẻ mặt tức giận lại không dám gì, cứ như một người vợ nhỏ, chỉ biết cúi đầu.

 

Ân Tứ ngồi trên sofa đọc tạp chí tài chính.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, gọi bố tôi: "Bố."

 

Bố tôi hừ hừ vài tiếng: "Không dám nhận."

 

Rồi lại tôi một cái, bằng giọng thô lỗ: "Cô tự tiếp đãi Ân Tứ đi, tôi đi câu cá!"

 

"Bố đi đi, đi câu con cá lớn về, để dì giúp việc cá nướng nhé."

 

Bố tôi không thèm để ý đến tôi, chạy đi như một cơn gió.

 

Chỉ trong chốc lát, phòng khách chỉ còn lại tôi và Ân Tứ, kéo tôi lại, để tôi ngồi lên đùi .

 

"Ưm gì với bố ? Hình như ông ấy giận rồi." Ân Tứ trông đầy thắc mắc.

 

Bình thường bố tôi rất lịch sự trước mặt ấy lần này thì khác.

 

Tôi lấy ra một thẻ ngân hàng từ trong túi ra, tươi, lắc lắc trước mắt .

 

"Chi tiêu quá nhiều, nên bố giận em thôi."

 

"Xin tiền tiêu vặt từ bố à?" Ân Tứ nhíu mày: "Sao không với ? Anh đưa thẻ phụ cho em là ."

 

Tôi tất nhiên không khách sáo: "Được thôi, đưa đây."

 

Ân Tứ méo miệng vài cái, cuối cùng dưới sự tấn công ánh mắt của tôi, đành bất đắc dĩ lấy thẻ phụ ra.

 

Tôi cầm lấy bỏ vào túi.

 

Sau đó với : "Bố em cho không phải tiền tiêu vặt, mà là hồi môn của em!"

 

Ân Tứ vừa khóc vừa : "Lễ cưới trước đây, không phải đã đưa rồi sao?"

 

"Đó không phải hồi môn của em, đó là tiền để em đồng ý thay chị tôi kết hôn, không giống hồi môn."

 

Ân Tứ rất hiểu ý, thậm chí còn suy nghĩ lại việc lễ gặp mặt của bố mẹ dành cho tôi có lẽ không đủ hậu hĩnh.

 

"Mai đi hỏi họ lại một phần lễ gặp mặt."

 

Tôi vui vẻ gật đầu: "Được đấy, bây giờ chúng ta đi về nhà luôn!"

 

"Không vội, ăn tối với bố em trước đi."

 

"Nhưng giờ vẫn còn sớm, chúng ta có thể lên lầu nghỉ ngơi một chút."

 

Tôi định đứng dậy khỏi đùi Ân Tứ lập tức ôm ngang người tôi: "Đừng chạy!"

 

Tôi chẳng có ý định chạy, cũng biết mình có chạy cũng không thoát.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...