19
Tôi không biết mình đã rời khỏi công ty Ân Tứ như thế nào, chỉ theo bản năng đi đến khách sạn mà trước đây tôi từng ở.
Tôi đã phải tốn không ít công sức để lấy video giám sát từ sáng hôm đó.
Xem đi xem lại rất nhiều lần, xác nhận rằng những gì Ân Tứ là đúng.
Trợ lý của ấy cầm theo quần áo đi vào, chỉ một phút sau là đi ra.
Chỉ có một phút ngắn ngủi như , mà tôi còn thấy !
Tôi chẳng biết là ông trời thương xót hay là đang giỡn tôi.
Buổi tối, Ân Tứ lái xe đến chỗ tôi đang ở để tìm tôi.
Anh ấy mở cửa bước vào, vào nhà như chốn không người: Dọn đồ đi, chúng ta đi thôi."
Tôi đang ngồi trên ghế sofa, đờ đẫn ra ngoài.
Ngẩng đầu ấy: "Đi đâu?"
"Ra ngoài sống tới nghiện rồi à? Hay là em muốn chuyển đến đây sống?" Ân Tứ nhướn mày, có vẻ như đang hỏi ý tôi.
Từ khi tôi đề nghị ly hôn, Ân Tứ có vẻ có chút thay đổi.
Tôi thậm chí nghi ngờ, nếu tôi mềm lòng cho phép ấy chuyển đến, Ân Tứ thật sự sẽ chuyển đến.
"Em nghĩ nhiều rồi, ở đây đâu có phòng của !"
"Vậy còn đứng ngây ngốc ra đó gì?"
Ân Tứ kéo tôi từ trên sofa dậy, chẳng gì, cứ thế lôi đi.
"Chờ chút, đồ của em còn chưa dọn xong!"
"Chỉ có vài bộ đồ thôi mà? Mua cái khác là ."
20
Khi tôi quay lại biệt thự của Ân Tứ, tôi phát hiện ra tủ quần áo vốn trống trơn giờ lại đầy ắp quần áo.
"Quần áo đâu ra ?"
Tôi ấy một cách khó hiểu.
"Để nhân viên cửa hàng gửi qua, không thích à?"
Toàn là những mẫu mới nhất của các thương hiệu lớn, tôi thực sự không thể tìm ra điểm nào để chê.
"Tại sao lại mua nhiều quần áo cho em như ?"
"Mua rồi thì mua, mấy hôm trước chẳng phải là sinh nhật em sao?" Ân Tứ một cách rất tự nhiên.
Vậy là đây là món quà sinh nhật để bù đắp cho tôi?
Ân Tứ chọn một bộ váy đưa cho tôi: "Tối nay mặc cái này."
Tôi thấy đó là bộ váy ngủ s.e.x.y mà trước đây tôi đã mua.
Đột nhiên tôi đỏ mặt, vội vàng giật lại bộ váy: "Cái này không phải em đã mang đi rồi sao? Sao lại còn ở đây?"
"Em mang cái cũ đi rồi, cái này là mới mua."
Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
"Sao , dám mua mà không dám mặc sao?"
Ân Tứ đúng.
Nhưng tôi không phải là không dám mặc, mà là không muốn bị Ân Tứ kéo theo ý ấy.
Cứ mơ hồ đi theo ấy về đây cũng đã đủ rồi.
Hồi đó, khi tôi mặc cho ấy xem, ấy chẳng thèm quan tâm.
Bây giờ ấy bảo tôi mặc, tôi cứ mặc sao? Nghĩ hay lắm!
Không chỉ không mặc, tôi còn chọn áo ngủ kín đáo nhất trong tủ, quấn mình lại thật chặt.
Ân Tứ tắm xong thấy tôi cuộn tròn trên giường, ấy bật .
"Em đang gì , giấu giếm cái gì sao?"
"Anh quan tâm em à?"
Anh ta kéo chăn lên, một tay ôm lấy tôi: "Em là vợ , không quan tâm em thì quan tâm ai?"
Ngón tay ấy rất nóng.
Mỗi nơi ấy chạm vào, dường như đều đang cháy lên.
Tôi muốn đẩy Ân Tứ ra lại bị ấy giữ chặt tay, giọng khàn khàn của ấy vang lên bên tai tôi.
"Đừng cử nữa, không phải em không muốn sống cuộc sống độc thân mà muốn có con sao?"
Sau đó ấy còn gì đó nữa, tôi không nhớ rõ nữa.
Tuy nhiên, đêm đó cũng xác nhận một điều.
Ân Tứ không phải là không thể.
Bạn thấy sao?