17
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Ân Tứ cũng buông tôi ra.
"Thế nào, ngốc rồi sao?" Anh ấy cợt, giọng đầy vẻ trêu chọc.
Tôi hoàn hồn, trừng mắt ta đầy giận dữ: "Ân Tứ, là đồ lưu manh!"
"Chúng ta là vợ chồng, thậm chí còn tính đến chuyện sinh con. Hôn em một cái mà em cũng bảo là lưu manh sao?" Ân Tứ đầy ẩn ý.
Tôi lạnh lùng ấy, vừa lau mạnh đôi môi.
"Ai chúng ta tính đến chuyện sinh con? Tôi chỉ biết là chuyện ly hôn đã đưa ra bàn bạc thôi!"
"Anh không đồng ý." Ân Tứ kiên quyết .
Bị ấy từ chối một cách thẳng thừng, mặt tôi đỏ bừng, tức tối đập mạnh xuống bàn việc của ấy.
"Anh không đồng ý thì tôi sẽ kiện ra tòa!"
Nói xong, tôi rít lên vài tiếng.
Trên TV, tác đập bàn trông thật ngầu và uy quyền.
Nhưng ai ngờ thật thì đau đến mức tay tôi như muốn nát ra.
Ân Tứ khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt thoáng qua chút bất lực.
Anh ấy nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng xoa vài cái: "Nói chuyện thì cứ , đập bàn gì? Đau tay rồi phải không?"
"Dù đau c.h.ế.t cũng không liên quan gì đến !"
Tôi định rút tay lại, Ân Tứ giữ chặt lấy, không cho tôi cơ hội thoát ra.
Tôi nghiêm túc nghi ngờ rằng Ân Tứ vì không muốn ly hôn nên đã quyết định dùng tới cả nhan sắc của mình.
Hôn tôi thì đã đành, giờ còn giả vờ tốt bụng xoa tay cho tôi.
Nhưng nghĩ đến người phụ nữ đang việc ngay bên ngoài văn phòng này, lòng tôi lại cứng rắn hơn.
"Buông tôi ra!" Tôi gằn giọng.
Cố sức vùng vẫy, cuối cùng tôi cũng thoát , lập tức lùi lại cách Ân Tứ hai mét.
Gương mặt Ân Tứ lập tức sa sầm.
Khi ấy tức giận, cảm giác áp bức rất mạnh.
Anh ấy nghiêm mặt, nhấn nút điện thoại nội bộ, gọi người mang hộp thuốc vào.
"Xức thuốc lên tay, nếu không sẽ sưng lên."
"Không cần lo!"
"Vậy chuyện ly hôn khỏi bàn tiếp."
"Anh..." Tôi nghiến răng nghiến lợi, lần đầu tiên cảm thấy dáng vẻ trầm mặc ít trước đây của ấy thật đẹp đẽ.
"Cộc cộc cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
"Tổng giám đốc Ân, thuốc cần đây."
Nghe giọng nhẹ nhàng uyển chuyển này, tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên .
Thì ra là người phụ nữ mà tôi đã thấy trong phòng Ân Tứ ở khách sạn!
Nhìn gần, ấy buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng vẫn toát lên vẻ đẹp sắc sảo.
Mặc vest công sở, trông thật chỉn chu và chuyên nghiệp.
Khác hoàn toàn với hình ảnh thường ngày của tôi khi ở bên Ân Tứ.
Hóa ra, Ân Tứ không thích kiểu phụ nữ cảm dính người, mà thích loại phụ nữ sắc sảo, giỏi giang như này.
Tôi cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.
Phu nhân chính thức bị thương ở tay, còn "người thứ ba" thì tận mang thuốc đến cho tôi bôi?
Tôi giận đến mức lập tức muốn bỏ đi ngay.
18
Ân Tứ giữ chặt tôi, đồng thời vẫy tay bảo người phụ nữ ra ngoài.
Tôi vùng vẫy dữ dội: "Ân Tứ, đừng chạm vào tôi, tôi thấy ghê tởm!"
Khi cửa văn phòng đóng lại, Ân Tứ lập tức thay đổi sắc mặt, nắm chặt vai tôi, lạnh lùng thẳng vào tôi.
"Ghê tởm cái gì? Em tin lời em của em có quan hệ với thư ký à? Hay là muốn đến khách sạn kiểm tra camera, xem ấy vào rồi ra chỉ trong vòng một phút?"
Tôi sững sờ, tưởng mình nghe nhầm.
Ân Tứ từ từ buông tay tôi ra, giọng lạnh lẽo không chút cảm : "Hôm đó bận tiếp khách nước ngoài, không thể rời đi , sau đó uống say, trợ lý của họ đưa đến khách sạn."
"Ngày hôm sau có một cuộc họp gấp, Tần Phi chỉ tới để đưa áo quần cho thay."
"À, ấy đã kết hôn ba năm, có con trai hai tuổi, hiện đang lên kế hoạch sinh con thứ hai."
Ân Tứ không hề ngừng lại, ấy liên tiếp đưa ra một đống thông tin.
Đủ khiến tôi choáng váng.
"Như chuyện ly hôn sẽ không xảy ra."
Bạn thấy sao?