Diễn Xuất Của Vợ [...] – Chương 1

1

 

Chị tôi bỏ trốn ngay trước đêm tổ chức hôn lễ với Ân Tứ!

 

Nhà họ Nhan và nhà họ Ân đều không phải gia đình tầm thường, tuyệt đối không thể chịu mất mặt vì dâu bỏ trốn.

 

Thế là bố tôi tìm đến tôi, năng ngọt ngào, thuyết phục tôi thay chị đi lấy chồng.

 

Tôi không thể hiểu nổi và vô cùng kinh ngạc:

 

"Bố, bố không sợ bị Ân Tứ phát hiện à?"

 

Bố tôi tỏ vẻ đắc ý:

 

"Con với chị con là chị em sinh đôi, trông y hệt nhau, đến bố còn khó phân biệt, gì đến Ân Tứ."

 

"Chị con bỏ chạy rồi, bố đem con bù vào cho cậu ấy, Ân Tứ cũng đâu có thiệt thòi gì, phải không?"

 

"?"

 

Nếu tôi dùng dép tông đập vào mặt bố, liệu tôi vẫn coi là đứa con hiếu thảo chứ?

 

Phải không nhỉ?

 

Nhưng bố tôi ngọt hết lời, lại còn dụ dỗ bằng rất nhiều tiền và hứa hẹn vô số lợi ích.

 

Cuối cùng, tôi đã đồng ý.

 

Lấy danh nghĩa của chị, gả cho Ân Tứ.

 

2

 

Tôi không quen biết Ân Tứ, nghe chị tôi cũng không thân quen ấy lắm.

 

Trong lễ cưới, Ân Tứ mặc một bộ vest, mặt lạnh như băng, suốt buổi không nở một nụ .

 

Nhìn dáng vẻ đó, có vẻ ấy cũng không hài lòng với cuộc hôn nhân này.

 

Đến lúc mời rượu.

 

Không biết có phải bị khuôn mặt lạnh lùng của Ân Tứ cho e ngại hay không, mà chẳng ai dám chạy tới mời rượu ấy.

 

Ngược lại, tôi thì khác, ai đến cũng không từ chối.

 

Chỉ là tất cả ly rượu đều tôi đưa cho Ân Tứ.

 

Lý do cũng rất chính đáng: "Chồng ơi, em không biết uống rượu."

 

Đôi mắt bình thản không gợn sóng của Ân Tứ khẽ tôi một cái khi nghe đến từ "chồng".

 

Anh nhận lấy ly rượu, trước khi uống còn : "Không biết uống thì đừng nhận."

 

Tôi ngượng ngùng: "Không nhận thì mất mặt họ hàng."

 

Rồi lại cầm một ly rượu khác, ánh mắt chân thành : "Chồng ơi, thật ra em bị dị ứng với cồn, uống giúp em nhé."

 

Ân Tứ không gì.

 

Thấy không khó tính, tôi càng thoải mái, cả buổi cứ quấn lấy Ân Tứ, gọi "chồng ơi, chồng ơi" không ngừng.

 

Cuối cùng, khách khứa đều khen ngợi cảm của chúng tôi.

 

Và... Ân Tứ bị tôi chuốc say bí tỉ.

 

3

 

Ba ngày sau đám cưới, tôi và Ân Tứ về nhà bố tôi.

 

Bố tôi rất nhiệt tiếp đãi ấy.

 

Ở nơi riêng tư, ông kéo tôi ra, dò hỏi xem Ân Tứ đối xử với tôi thế nào.

 

"Tàm tạm thôi."

 

"Sao lại ?"

 

"Ý là ấy không quan tâm lắm, chẳng có ham muốn gì, đối diện với nhan sắc quốc sắc thiên hương như con mà cũng không hề lòng."

 

Đúng , đêm tân hôn Ân Tứ bị tôi chuốc say.

 

Anh ngủ phần , tôi thì ôm một đống phong bì lì xì mà đếm suốt đêm.

 

Bố tôi tôi mà tức tối: "Có phải hôm cưới con chuốc rượu cậu ta quá đà không? Con xem, có phải con thiếu não không? Người khác không dám chuốc, con thì lại tới!"

 

Tôi tỏ vẻ oan ức: "Con sợ ấy phát hiện con không phải chị mà!"

 

"Phát hiện cái gì mà phát hiện, cậu ta với chị con cũng chỉ gặp nhau có một lần!"

 

Bố tôi mắng xong, rồi bảo dì bếp hì hục nấu nướng cả buổi.

 

Cuối cùng, ông ra lệnh tôi mang một bát canh ra ngoài.

 

"Chồng ơi, đây là canh bố em bảo dì bếp nấu cho , thơm lắm, nếm thử đi."

 

Ân Tứ liếc bát canh: "Canh gì thế?"

 

"Nói là canh hạt sen gì đó..."

 

Tôi còn chưa hết, Ân Tứ đã ngắt lời: "Em uống đi."

 

"Hả?" Tôi tròn mắt kinh ngạc.

 

Chuyện càng đáng sợ hơn là Ân Tứ còn cầm thìa đưa lên miệng tôi: "Há miệng ra."

 

Tôi đỏ mặt: "Như không hay đâu, bị người ta thấy thì ngại c.h.ế.t mất."

 

Ân Tứ không để ý, trực tiếp đút canh vào miệng tôi.

 

Đợi tôi nuốt xong, mới ung dung trả lời: "Vợ chồng thì có qua có lại, có gì mà ngại?"

 

Có qua có lại?

 

Ân Tứ đang ngầm nhắc đến chuyện bị tôi chuốc say hôm cưới sao?

 

Tôi hơi chột dạ, đành im lặng không gì.

 

Không biết từ lúc nào, tôi đã uống hết cả bát canh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...