Nghe tới đây, đồng tử cha tôi co rút lại.
Nhìn thấy ông cố gắng kéo tay muốn bấm chuông gọi y tá, tôi liền dùng sức, giống như trước đó ông dạy dỗ mẹ tôi , đánh thật mạnh vào tay ông.
"Cha à, chắc cha hiếu kỳ lắm đúng không? Vì sao hôm đó, mọi người t.àn s.át lẫn nhau, sao chỉ mỗi con không bị gì?”
"Và tại sao… Cái xác nữ đó và con quỷ nhỏ, đều không đến con?”
Tôi ghé sát vào tai ông, dùng giọng điệu lạnh lùng nhất để .
"Bởi vì… Mẹ của con cũng góp phần ở trỏng đấy.”
Máu thịt của bà cùng với oán khí, đã dung hòa với cái xác nữ ngàn năm dưới sông.
Đây cũng chính là lý do khiến cho cái xác nữ thành sát.
Đúng thế, tôi đã biết, mẹ tôi mất từ lâu rồi.
Vào đêm hôm đó của nửa năm trước, tôi đã ăn viên kẹo thỏ mà cha tôi đưa cho, sau đó liền ngủ say như ch.ết.
Nhưng đến nửa đêm, một trận ồn khiến tôi tỉnh táo lại đôi chút.
Trong cơn mê man, tôi nghe thấy giọng của trưởng thôn.
“Ông đấy lão Vương, vợ đẹp thế mà ông cũng nỡ à…”
"Hehe, thì ông tăng giá thêm đi, 35 không?”
"Quá đắt rồi, 30 là cùng, cũng đâu phải còn tr.inh, nếu đổi lại bé con nhà ông thì còn …”
"Hahaha, ông ra giá cao đi, ông dám mua thì tôi đây dám bán!”
Dưới sự dẫn dắt của cha tôi, trưởng thôn đi vào phòng của mẹ.
Rất nhanh, tôi nghe tiếng va đập kịch liệt phát ra từ trong phòng.
Mẹ tôi gào thét giận dữ.
Nhưng mọi phản kháng đều không có tác dụng gì.
Trong kẹo có thêm thuốc, ý thức mơ hồ chỉ phép nghe tất cả những gì xảy ra lúc này.
Thì ra, ông ta luôn dựa vào mẹ tôi để kiếm tiền.
Cũng đúng, ông vô công rỗi nghề, lại ham cờ bạc, tiền bạc trong nhà từ đâu mà có?
Rất nhanh, tôi cũng sẽ nối bước mẹ tôi.
Đợi đến khi tỉnh lại, tôi đã không thấy mẹ đâu nữa.
Sắc mặt cha tôi thờ ơ mẹ tôi bỏ đi rồi, không cần tìm nữa.
Nhưng trên sàn nhà, rõ ràng vết m.áu còn chưa kịp khô kia mà.
Tôi như phát điên chạy khắp nơi tìm mẹ, hôm đó trời mưa, tôi men theo dấu xe ba bánh trong bùn, mãi cho đến tận bờ sông.
Nơi đó, tôi tìm một chiếc giày còn dính m.áu của mẹ.
Bạn thấy sao?