Giả c.h.ế.t để chạy trốn, ta đã nghĩ đến từ lâu, lúc đó không đến việc dư tiền, ngay cả một món trang sức đáng giá cũng không có, chạy khỏi Doãn phủ, chỉ là từ địa ngục này sang địa ngục khác.
Thêm vào đó, khi đó toàn tâm toàn ý trao cho Trì Kinh Mặc, hắn sẽ cố gắng thi đỗ công danh, tách gia, rồi cưới ta.
Hắn : “Thứ xuất không đại diện cho tất cả, chúng ta sẽ thay đổi số phận bi thảm hiện tại.”
Sau này, đích huynh của Trì Kinh Mặc qua đời, hắn trở thành thế tử. Lời hứa hẹn năm xưa, cuối cùng cũng như gió thoảng mây bay, chỉ để lại ta đứng lặng tại chỗ.
Từ đó, ta đã hiểu rằng, người duy nhất ta có thể dựa vào từ đầu đến cuối chỉ là chính mình.
Bài thuốc giả c.h.ế.t đã thuộc lòng trong đầu từ lâu, mỗi lần vào thái y viện, ta đều lén lấy một thứ bỏ vào túi nhỏ khi không ai để ý.
Tính ra, hôm nay chỉ cần lấy thêm một vị thuốc nữa là đủ.
****
Thái y viện người qua kẻ lại, không ai để ý đến ta.
Mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, nếu trên đường ta không gặp Trì Kinh Mặc.
Lâm Tâm Mi là biểu cháu của Tạ Quý phi, thường vào cung thỉnh an Tạ Quý phi, còn Trì Kinh Mặc thì sau khi lên triều sẽ vào cung chờ nàng.
Trước khi ta xuất giá, Doãn Trinh thường dùng chuyện này để kích ta.
“Thế tử gặp ta cũng không hành lễ sao?” Ta dừng bước, giữ khoảng cách nhất định với hắn.
“A Lạc, ta...” Trì Kinh Mặc hạ mi mắt, “Hôm nay ta đặc biệt đến đây để chờ nàng.”
“Thế tử, ngươi và ta đã mỗi người một nơi, nam nữ độc thân gặp nhau thế này, nếu bị kẻ thích đàm tiếu trong cung thấy, ngày sau tất sẽ rước họa vô cùng.”
Đôi mắt sáng của Trì Kinh Mặc thẳng vào ta, “A Lạc, nàng nên hiểu rõ, thái tử phi của một thái tử sắp bị phế truất sau này sẽ có cảnh như thế nào.”
Hắn thở dài một hơi, “Ta biết nàng hận ta, ta chỉ muốn giúp nàng. Nếu hôm Trung thu hắn thật sự chết, nàng nghĩ rằng người trong cung sẽ để nàng sống sót sao?”
Ta cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh, không thể phản bác, thực tế đúng như lời hắn .
Nhưng Trì Kinh Mặc hắn thật sự vì muốn tốt cho ta sao? Giờ đến cứu ta, chẳng qua chỉ vì không muốn thứ thuộc về hắn bị người khác đoạt mất.
“Thế tử, ta gả vào Đông cung, sống là người của thái tử, c.h.ế.t là ma của thái tử. Sống c.h.ế.t có số, ta nguyện thuận theo.” Ta cúi đầu che giấu nỗi bi thương.
“A Lạc, để ta giúp nàng không?” Trì Kinh Mặc nhanh chóng tiến lên nắm lấy tay ta, ánh mắt đầy cảm.
Thật sự ta cần Trì Kinh Mặc, dù có thuốc giả chết, không ai giúp ta, ta căn bản không thể trốn thoát thành công, mà trong Đông cung, mọi người đều là tai mắt của Chu Diễm.
Ít nhất hiện tại Trì Kinh Mặc còn có ích.
“Nàng chắc chắn là chỗ này không sai chứ?” Từ xa vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
“Cung nữ quản lý của hoàng hậu tự mình truyền lời, chắc không phải lừa phu nhân đâu?”
“Hoàng hậu xưa nay không hợp với biểu mẫu, vẫn phải cẩn thận thì hơn.”
...
Một trong những giọng là của Lâm Tâm Mi, Đồng Ý Huệ thực sự không định bỏ qua cho ta.
Chưa kịp phản ứng, ai đó đã vòng tay ôm eo ta, không kịp đề phòng va vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc, cằm bị bóp mạnh, môi bị áp xuống. Vị đắng của thuốc và hơi thở lạnh lùng hòa vào nhau, loạn cả trời đất.
Khi Chu Diễm buông ta ra, đừng là Lâm Tâm Mi, mà cả Trì Kinh Mặc cũng đã không còn bóng dáng.
Giờ ta mới hiểu rõ, mạch yếu, nội thương chưa lành, tất cả đều là giả dối do Chu Diễm dựng lên.
Giống như bây giờ, ta yếu ớt nắm lấy cánh tay hắn, n.g.ự.c phập phồng, mãi mới hồi phục, định từ trên người hắn đứng dậy.
Vòng tay đang lỏng lẻo ở eo bỗng siết chặt, bốn mắt giao nhau.
“Ta ghét nhất hoa mơ, không chịu ngoan ngoãn ở trong tường, cứ muốn ra ngoài tường thu hút ong bướm.” Đuôi mắt Chu Diễm chứa nụ , ánh mắt lại lạnh lẽo, ngón tay cái nhẹ nhàng kiềm chế xóa đi dấu vết vừa rồi trên môi.
“Vừa rồi là hồng nhan tri kỷ của điện hạ hãm ta, rốt cuộc ai mới là kẻ thu hút ong bướm đây?” Ta đưa tay muốn gỡ tay hắn khỏi eo.
Chu Diễm nắm lấy tay ta, ngón tay siết chặt cổ tay. “Ghen rồi?”
“Ta nào dám ghen với điện hạ?” Ta tự giễu.
“Hắn không sai, ta sắp không phải là thái tử nữa. Đến lúc đó, có khi nằm liệt giường, một kẻ phế nhân, ai cũng có thể đến mắng mỏ, đá vài cái.”
Lời thê lương như , Chu Diễm vẫn với nụ , hắn dường như lúc nào cũng có một biểu cảm như , không buồn không giận, càng khiến người ta sợ hãi.
“Nàng sớm muốn tìm đường tái giá, đương nhiên có thể tha thứ.” Eo bị hắn kìm kẹp, khoảng cách giữa hai người dần bị thu hẹp, trời thu se lạnh, dù qua mấy lớp áo cũng không ngăn nhiệt độ cơ thể nóng bỏng.
“Ta không trách nàng.”
Môi mỏng kề bên tai thì thầm bốn chữ, nóng đến mức ta giật mình.
Bạn thấy sao?