Đích Trưởng Nữ Mặc [...] – Chương 20

Nghe , Tiêu Thành Nghiệp rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Ta không kìm bật trong lòng, thương nhân thường ngày mồm mép như thoa dầu, giờ lại lúng túng thế này.

Chỉ là trong lòng ta vẫn có khúc mắc, nghĩ tới nghĩ lui, mới mở lời: “Vân Ngọc vượt qua phụ mẫu để hứa hôn với đại công tử, vốn đã không hợp lễ, hiện giờ đi Tây Lăng phải hai năm, không biết đại công tử có…”

“Chuyện này không sao cả!” Tiêu đại công tử đột nhiên phấn khích, đứng phắt dậy, khiến ta và vài a hoàn đều giật mình.

“Khụ khụ!” Tiêu Tông bên cạnh lại ho khẽ hai tiếng.

Tiêu Thành Nghiệp mới nhận ra, vội vàng ngồi xuống, giải thích: “Tiêu mỗ vốn thường xuyên đi lại buôn bán, thêm một hai năm cũng không sao, coi như để tích lũy thêm… tích lũy thêm…” Nói đến đây, hắn ngại ngùng, chằm chằm vào tách trà trên bàn, đôi mày cương nghị lại hiện lên vẻ xấu hổ, gượng hai tiếng: “Tích lũy thêm chút tiền cưới vợ.”

“Phụt, khụ... khụ khụ...” Tiêu Tông lần này thật sự bị nước trà sặc, có lẽ chưa bao giờ thấy đại ca của mình lại ngớ ngẩn như . Hắn có vẻ hơi xấu hổ, lấy quạt che nửa mặt, quanh một lượt rồi mới chắp tay xin lỗi ta: "Đại ca ta vui mừng đến mức lú lẫn rồi, mạo phạm tiểu thư, mong tiểu thư lượng thứ."

Sợ Tiêu Đại vui quá trên đường về, lần này Tiêu Nhị đích thân sắp xếp xe ngựa đưa ta trở về.

Khi xe ngựa vừa tới cửa phủ Thái sư, ta lại thấy cảnh náo nhiệt mới.

Mấy ngày gần đây, Lưu Uyển Tình thực sự gặp xui xẻo, vừa bị ta dạy dỗ xong lại gặp ngay đòn của lão phu nhân nhà Tiêu gia.

Chỉ thấy bà ta bốn phu kiệu què, khiêng một chiếc kiệu bằng vải xanh cũ kĩ trang trí bằng hoa, lại còn gọi hai mụ mối xấu xí, đến trước cửa phủ Thái sư bắt đầu lớn tiếng gọi nhị tiểu thư phủ Thái sư ra kiệu qua cửa.

Tiếng ồn ào đến mức phụ thân đang nghỉ ngơi ở nhà cũng phải bước ra, mặt mày xanh mét mấy mụ mối gọi cửa, hỏi chuyện gì xảy ra.

“Chuyện gì à? Đương nhiên là chuyện vui lớn rồi lão gia, chủ mẫu nhà ta , nhị tiểu thư nhà họ Lưu đã tiêu hết sính lễ chuẩn bị cho nàng, thì có thể trực tiếp qua cửa rồi.” Mụ mối năng hớn hở, xung quanh những người xem náo nhiệt cũng bật .

Chưa kịp để phụ thân lên tiếng, mụ mối khác đã nhanh chóng chen vào: “Đúng thế lão gia, đặc biệt là chủ mẫu nhà ta thấy ngày tháng nhà ngài khó khăn, nhị tiểu thư phải đến tìm công tử nhà ta xin ăn mặc, nên miễn cho nhà ngài của hồi môn, đây quả là song hỷ lâm môn!”

Nghe xong câu này, mặt phụ thân không còn chỗ nào để giấu.

Trong đám đông xem náo nhiệt không biết ai dẫn đầu hô hoán, lúc này cũng đồng loạt reo hò gọi nhị tiểu thư ra cửa lên kiệu hoa.

Phụ thân tức giận đến mức chỉ có thể quay người tìm kiếm bóng dáng Lưu Uyển Tình trong đám nha hoàn bà tử.

Thấy có trò hay để xem, ta không vội xuống xe, vén rèm theo ánh mắt của phụ thân.

Lưu Uyển Tình trốn trong cửa, chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, mặt mày trắng bệch vì sợ hãi.

Dưới ánh mắt nghiêm khắc của phụ thân, nàng bị đưa ra trước mặt mọi người.

“Ta hỏi con, có phải con đã tiêu hết tiền của đại công tử nhà Tiêu gia không?” Phụ thân hạ giọng quát hỏi, mặt mày đanh lại.

“Con… con…” Lưu Uyển Tình lắp bắp, chưa kịp hết câu.

Một mụ mối bên cạnh bất ngờ kêu lên một tiếng, bước tới chỉ vào váy của Lưu Uyển Tình mà lớn tiếng : “Đây chẳng phải là loại vải dệt từ sợi ngọc trai mà công tử nhà ta mới đặt ở tiệm vải phía nam thành sao? Nhanh như đã thành y phục, công tử nhà ta thật là chiều nương, trăm năm hạnh phúc, trăm năm hạnh phúc!”

Lưu Uyển Tình run rẩy, liền lắc đầu cố gắng giải thích, lời vừa thốt ra đã bị mụ mối khác ngắt lời: “Cô nương cài trâm trên đầu, đó là báu vật gia truyền của nhà họ Tiêu, đã đeo đồ rồi thì mau lên kiệu, chúc nương và công tử hạnh phúc, hòa hợp.”

Hai mụ mối xong, liền đồng loạt ra tay kéo Lưu Uyển Tình vào kiệu.

“Đủ rồi!” Phụ thân hét lớn ngăn lại màn kịch này.

Ông trừng mắt hai mụ mối, họ lập tức buông tay ra.

Lưu Uyển Tình khóc lớn chạy vào đám nha hoàn bà tử của Lưu phủ, thút thít trốn sau lưng tỳ nữ của nàng.

“Nếu lão phu nhân nhà họ Tiêu đã không muốn hôn sự này, thì cứ từ hôn, các ngươi thật quá đáng, coi phủ Thái sư không người, dám xông đến cửa phủ loạn!”

Hai mụ mối nghe , liền liếc nhau, mặt đầy khinh miệt: “Vậy xin lão gia dạy con mình cho tốt, đừng có ngày ngày đi xin tiền nam nhân. Rốt cuộc thì tiểu thư nhà ngài suốt ngày than thở với công tử nhà ta, rằng bị phủ các ngài đối xử tệ bạc, chủ mẫu nhà ta muốn đón ấy về, là có lòng tốt cứu ấy ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng đấy.”

Giọng của hai mụ mối này đầy châm chọc, chẳng sợ phụ thân dọa dẫm từ hôn.

Ta ở bên màn kịch này, không nhịn thành tiếng.

Nhà họ Tiêu đời đời quan, lão gia nhà họ Tiêu lại là Võ Bình Hầu có công bảo vệ quốc gia, gia thế vượt xa phủ Thái sư không biết bao nhiêu lần.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...