7.
Sau buổi yến hội lần này, Lục Duy An lặng lẽ xuống dưới, mà ta cũng ra tay trước với Văn Hiểu Mộng.
“Biểu tỉ.” Văn Hiểu Mộng gọi ta.
Ta xoay người, giọng lạnh lẽo: “Có việc gì?”
“Biểu tỉ ghét muội à? Hay là có hiểu lầm gì?”
“Đúng là ghét ngươi! Đã là ở nhà ta ăn nhờ ở đậu, ăn mặc chi phí của Soái phủ chúng ta cũng không hề khắt khe với ngươi, lại cả ngày một khuôn mặt u sầu, khiến cho mẫu thân của ta phải buồn phiền.” Ta tuỳ tiện lấy cơ mở miệng mắng nàng ta.
Nàng ta không ngờ ta sẽ mở miệng , nhất thời im miệng không trả lời , há miệng thở dốc, sau đó là lặng yên mà rơi lệ.
Mỹ nhân rơi lệ tất nhiên sẽ là một bức tranh xinh đẹp, đáng tiếc từ nhỏ ta không giỏi bút mực, thưởng thức không nổi.
Nhưng nghe thấy phía sau núi giả truyền đến một loạt tiếng bước chân, Văn Hiểu Mộng đột nhiên quỳ xuống đất: “Biểu tỉ tốt, tỉ đừng đuổi muội đi không? Muội ăn rất ít, muội còn biết chút việc khâu vá hằng ngày.”
Hoá ra là nhị ca của ta thao luyện ở giáo trường hôm nay đã quay lại.
“Dáng vẻ này ngươi cho ai xem! Người không biết còn tưởng muội muội của ta nhục ngươi! Hay là ngươi nguyền rủa soái phủ của chúng ta xuống dốc, cần một tiểu nữ như ngươi trợ cấp?”
Không thể tưởng tượng nhị ca của ta ra ngoài đã lâu lại đả thông hai mạch Nhâm Đốc, có thể đối với tiểu nữ tử hùng hổ doạ người như thế.
“Muội, muội không phải……”
Chúng ta cãi nhau khiến mẫu thân biết tới, lần đầu tiên mẫu thân tức giận, lạnh lẽo vứt cây quạt trong tay.
8
“Văn Hiểu Mộng, ta nể mặt thứ biểu muội đã qua đời là mẹ của ngươi, vẫn luôn thương ngươi rất nhiều, không thể tưởng nổi ngươi lại này sinh lòng dạ như thế!”
Ta còn tưởng mẹ muốn răn dạy ta, không nghĩ vừa mở miệng lại là mắng nàng.
Ta và nhị ca nhau, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe thấy mẫu thân tiếp tục mắng mỏ.
Mấy ngày gần đây Trữ Hoa đã điều tra rõ, ngươi thường xuyên lấy cớ ra phủ chọn nguyên liệu nấu ăn kim chỉ để gặp gỡ với Nhị hoàng tử. Kinh thành này gì có quý nữ cao môn nào có diễn xuất như ngươi? Bôi nhọ gia môn!”
“Biểu di, con không có…”
Chưa đợi nàng ta xong, mẹ ta tiếp tục nghiêm khắc mắng mỏ: “Hiện giờ ta cũng không dạy nổi ngươi nữa, soái phủ không thể chấp nhận một tiểu thư có hành vi bừa bãi như ngươi. Ngươi định về nhà cũ của ngươi hay là ở thôn trang của Soái phủ để giáo dưỡng, tự ngươi chọn đi!”
Nói không đợi nàng phản đối hay khóc xin tha, đã vịn tay của Trữ Hoa tỉ tỉ rời đi rồi.
Nhị ca vui tươi hớn hở đến gần nàng: “Việc này có coi là ăn trộm gà không còn mất nắm thóc?”
Đầu tiên ta , sau đó phản ứng lại, đánh vào lưng nhị ca một chút: “Miệng chó không phun ra ngà voi, huynh mới là gà! Có ai so sánh em ruột của mình như thế hay sao?”
Ta cố ý rõ mấy chữ em ruột, sau đó hưởng thụ ánh mắt oán hận của Văn Hiểu Mộng, rồi rời đi cùng với nhị ca, mặc kệ nàng một mình quỳ gối trên đường đá xanh.
Dĩ nhiên là, Văn Hiểu Mộng gặp gỡ với nhị hoàng tử cũng bí mật, lại khó có thể thoát khỏi ánh mắt của một người đã trọng sinh như ta.
Ta nhớ là đời trước trong kinh thành có một hiệp khách có võ công cao cường bởi vì người con trong lòng chịu nhục nhảy sông mà buồn bã suy sụp, Lục Duy An nhờ có sự trợ giúp của ta khuyên giải an ủi cho hắn tỉnh lại, sau đó thu người của mình.
Đời này, ta cứu kia trước, chưa từng chịu nhục, hiệp khách kia vì báo ân mà trở thành ám vệ của ta.
Mà nhiệm vụ đầu tiên ta giao cho hắn là theo dõi hành tung của Văn Hiểu Mộng, cũng lưu lại dấu hiệu, dẫn đường cho người của mẫu thân xem xét, cuối cùng tra những hành vi bừa bãi không biết kiềm chế của nàng.
Ta biết , Văn Hiểu Mộng định đi đến thôn trang, nàng luyến tiếc vinh hoa phú quý ở kinh thành, càng không rời bỏ Nhị hoàng tử.
Ngày hôm sau, nàng lã chã nước mắt mà tìm thấy mẫu thân khóc lóc bái biệt, sau đó bước lên xe ngựa đi thôn trang.
Mẫu thân của ta bởi vì những lời thành thật cuối cùng này, thái độ cũng mềm xuống, với nàng phải học tập lễ nghi thật tốt, nhất định không phép bừa bãi quá mức.
Ta nghĩ, có lẽ là vài tháng nữa, mẫu thân sẽ đón nàng trở lại, mà khi đó càng có chuyện tốt chờ đợi nàng.
Bạn thấy sao?