5.
Nửa tháng sau là tới ngày sinh của Hoàng Thái Hậu, các quý nữ sôi nổi chuẩn bị hiến nghệ trước ngự tiền.
Mỗi ngày ta đều hóng gió, đời này mẹ ta cũng không thích Văn Hiểu Mộng lắm.
Văn Hiểu Mộng đã biết ngày sinh của Thái Hậu, tất nhiên là năn nỉ ỉ ôi hồi lâu với mẫu thân.
Mẫu thân chỉ là sẽ suy nghĩ, là tinh thần không tốt bảo nàng rời đi.
Khi nàng đi, ta tựa như vô việc nhà với mẫu thân: “Vì sao biểu muội không phải đưa thức ăn cho nhị ca, thì lại muốn liên lạc với các quý nữ trong kinh thành, giống như là có chút không ổn. Hiện giờ lại muốn đi tiền điện, không biết có phải lúc trước biểu di phu mất khiến cho muội ấy bị sốc hay không.”
Mẫu thân , chí vào đầu ta: “Đứa nhỏ này miệng thật sự độc. Biểu muội kia của con chọc tới con chỗ nào thế?”
Phụ thân đi vào, ta thức thời cáo lui, vẫn không khiến cho mẫu thân mất kiên nhẫn.
Ta cong môi, ta chỉ cần gieo một hạt giống nghi ngờ trong lòng mẫu thân là rồi, bà cũng là người thông tuệ.
Quả nhiên đến ngày hôm sau, Văn Hiểu Mộng đã bị mẫu thân báo là không cho nàng tới tiệc mừng thọ của Thái Hậu.
Trong lòng nàng đã tức giận đến mức nào, tất nhiên là ta không rõ lắm.
Cũng không biết có phải lúc này nàng đã cùng nhị hoàng tử đã có quan hệ mờ ám gì với nhau không, chỉ cần tìm một người có thân thủ tốt theo dõi một chút là .
Đời trước là khi nào gặp nhị hoàng tử?
Không phải là lần tiệc mừng thọ này hay sao?
Lúc ấy, ta cùng với Văn Hiểu Mộng đi với nhau, dưới sự khuyến khích của Văn Hiểu Mộng ta nhất định phải biểu diễn múa kiếm, lại học nghệ không tinh, nhuyễn kiếm bị rời khỏi tay mà bay thẳng tới chỗ Hoàng Đế bá bá.
May mà nhờ thân thủ của Nhị hoàng tử nhanh nhẹn kịp cản lại thanh kiếm này, mới khiến cho việc này từ lớn thành nhỏ, từ nhỏ biến thành không có.
Nếu chẳng may Hoàng Đế bị thương, thì có thể phủ Nguyên Soái chúng ta sẽ bị tội hành thích vua.
Cũng vì thế mà ta có hảo cảm với hành dũng đó của Nhị hoàng tử, sau này nghe Văn Hiểu Mộng trong tối ngoài sáng hướng dẫn cách ôn nhu tấn công Nhị Hoàng Tử, toà hoàn toàn bị rơi vào vũng lầy.
Nhưng hôm nay lại nghĩ, lúc đó có Vũ Lâm Vệ, có ám vệ của Hoàng Đế cũng chưa kịp phản ứng, sao hắn lại có thể kịp phản ứng chứ?
Rõ ràng là có người đã tay chân với kiếm của ta.
Chỉ là không biết đời này, Văn Hiểu Mộng còn chưa ta tín nhiệm, bọn họ định thế nào đây.
6.
Gặp chiêu nào giải chiêu đó đi, ta vừa cổ vũ bản thân vừa đi theo cha mẹ đến tiệc mừng thọ.
Đợi cho mọi người ngồi vào chỗ, Đế Hậu nâng Thái Hậu đã tuổi già sức yếu chậm rãi đi tới, ngồi trên địa vị cao. Tiếp theo là mọi người quỳ lạy hành lễ.
“Bình thân.”
“Khấu tạ Hoàng Đế bệ hạ, tạ ơn Thái Hậu nương nương, tạ ơn Hoàng Hậu nương nương.”
Hoàng Hậu kính cẩn : “Mẫu hậu, ngài thưởng thức các quý nữ hiến nghệ không?”
Thái Hậu gật đầu đồng ý.
Con của các Đại thần theo thứ tự lên đài hiến nghệ, có rất nhiều nữ quyến xuất sắc cũng ban thưởng và khen ngợi.
Chuyện hiến nghệ mặc dù không ra, vẫn luôn trở thành một phương pháp tuyển phi và thê tử trong hoàng tộc.
Không khí đang rất hài hoà, Nhị hoàng tử mở miệng: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi chúc ngài phượng thể an khang vạn thọ vô cương. Dạo này tôn nhi mới học một khúc trận, muốn đàn cho ngài nghe. Tôn nhi vẫn luôn luôn ngưỡng mộ tư thái ngăn địch của ngài cùng với hoàng tổ phụ năm đó.
“Được , An nhi có lòng.”
Lục Duy An lại chuyển mặt lộ vẻ khó xử: “Chỉ là một mình tôn nhi tấu khúc không khỏi hơi đơn điệu, nghe Chiêm tiểu thư của Đại Nguyên Soái múa kiếm rất giỏi, có thể cùng biểu diễn không.”
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía ta.
Tới rồi, ta không chuyện, tự nhiên chuyện lại tìm tới ta.
Ta ỷ vào quyền thế của phụ thân cùng với sự chiều chuộng của Hoàng Đế hiện tại, đứng dậy bất ngờ : “Thần nữ cũng không biết Nhị hoàng tử điện hạ từ đâu biết chuyện vô căn cứ như thế, thần nữ múa không giỏi, Hoàng bá bá ngài cũng biết rồi.”
Rồi sau đó ta hành lễ với Thái Hậu: “Thần nữ Chiêm Thù Đình khấu kiến Thái Hậu nương nương, chúc nương nương trường mệnh thiên tuế. Gần đây thần nữ đi theo huynh trưởng tìm hành tung của thần y Thẩm Hỉ Nhạc, cũng đã thần y tặng một viên thánh dược. Thần y đã viên thuốc này có thể kéo dài tuổi thọ, đặc biệt dâng lên ngài.”
Thần y cùng với bà nội ta có giao , việc này người ngoài không có ai biết.
Mà người già, luôn luôn có nỗi sợ hãi không lời đối với cái chết.
Lễ này của ta, đối với Thái Hậu, việc hiến nghệ kia tự nhiên chả còn gì quan trọng nữa.
Yến hội tiếp tục, ăn uống linh đình, Nhị hoàng tử trong nhất thời lại bị xấu hổ không thôi.
Ta thấy oán hận hiện lên trong mắt hắn.
Lục Duy An, tương lai của chúng ta còn dài!
Bạn thấy sao?