3.
Ta thấy mẫu thân khóc một lát rồi, mở miệng: “Biểu muội vừa mới đến, sau mẫu thân đã khóc mấy lần rồi, còn khiến cho cả nhà khóc theo, người không biết còn tưởng chúng ta chậm trễ việc đón khách quý”
“Mẹ à, mẹ mau đi! Mẹ rồi thì cả nhà cũng sẽ vui vẻ, mẹ cha con này, đang rất thương mẹ đó!”
Mẹ bị ta dỗ : “Con nhỏ này, cái gì cũng !”
Nước mắt của Văn Hiểu Mộng còn dính ở khoé mắt, rơi xuống cũng không phải, không rơi tiếp cũng không xong.
“Được rồi, hôm nay cháu của nàng tới đây là ngày vui, sao cứ khóc sướt mướn thế, Đình Đình đúng đấy!”
Cha ta đập đầu gối: “Người đâu, đưa tiểu thư tới tiểu viện xem có cái gì thích hay không thích!”
Văn Hiểu Mộng nhút nhát mở miệng:” Con có thể ở cùng chỗ với biểu tỉ không? Ở một mình con thấy sợ.”
Đời trước ta đã thế nào?
Ta vui vẻ đồng ý với lời thỉnh cầu của nàng, đồng ý cho nàng ở cùng ta ở Thanh Lâm Uyển, dẫn sói vào nhà!
Mà hiện tại, ta nhất định sẽ không để chuyện xưa lặp lại nữa!
Ta nhíu mày : “Mộng Hinh Tiểu Trúc là do mẹ ta cố ý chọn cho muội, còn có tên của muội đó, rất thích hợp với muội, sao lại muốn tới viện của ta gì?”
“Muội, muội chỉ muốn gần gũi với biểu tỉ hơn một chút.”
“Gần gũi không nằm ở việc này. Xin biểu muội tự trọng, đừng mặc kệ ý tốt của chủ nhà mới tốt.”
Nàng há miệng, cuối cùng : “Là do Hiểu Mộng đường đột, cảm ơn biểu di, biểu di phu.”
Mẫu thân trợn mắt ta, lại không gì nữa.
Bà cũng hiểu rõ, biểu muội vừa mới vào cửa đã kén cá chọn canh, đúng là không hợp quy củ cho lắm.
Nhìn bóng dáng nàng đi theo nha hoàn, ta hừ lạnh trong lòng.
“Đừng sốt ruột, Văn Hiểu Mộng, đời này ta sẽ khiến cho ngươi như ý, chính phi của Hoàng Tử.
Rốt cuộc, vợ của phế hoàng tử cũng coi như hoàng tử phi.
4.
Văn Hiểu Mộng mới vào phủ một tháng, ngày nào cũng cần cù chăm chỉ nấu canh cho nhị ca của ta.
Mỹ kỳ danh là nhị biểu ca tập võ vất vả, nàng ở trong phủ không thể giúp gì nhiều, chỉ có thể chút việc nhỏ trong khả năng, ý đồ dụ dỗ nhị ca của ta.
Lại không biết , vào buổi tối mà nàng nhập phủ, ta đã trộm tới phòng luyện công để tìm nhị ca, bảo hắn phải cẩn thận với hồng phấn khô lâu (5)
Nhị ca của ta tuy đầu óc đơn giản, lại vô cùng nghe lời khuyên răn của người nhà.
Huống chi lúc này hắn cũng không có tâm tư gì với Văn Hiểu Mộng.
Từ nay về sau, Văn Hiểu Mộng quả nhiên mỗi ngày đều tới phòng luyện công để lấy lòng, nhị ca của ta không muốn bị phiền, cuối cùng trực tiếp chọn ở giáo trường Kinh Giao, cứ thế mà Văn Hiểu Mộng lại không có đất dụng võ nữa.
Còn đại ca của ta, tỉnh táo với các loại ma quỷ quái chính là để huynh ấy, tâm tư vô cùng kín đáo.
Ta nhớ rõ đời trước chính là đại ca đã phát hiện ra Văn Hiểu Mộng không thích hợp, cũng khuyên nhủ ta rời xa Nhị hoàng tử.
Đáng tiếc là lúc đó nhị ca của ta đã rễ đâm sâu với Văn Hiểu Mộng, giận chó đánh mèo với đại ca.
Cho rằng đại ca khinh thường Văn Hiểu Mộng.
Ta cũng lâm vào bẫy rập của Nhị hoàng tử, còn càu nhàu với Nhị hoàng tử là đại ca quản quá rộng.
Đáng tiếc lúc đó ta đã bỏ lỡ ánh mắt lạnh lẽo hiện lên trong mắt hắn.
Không lâu sau đã truyền đến tin tức, đại ca của ta cùng với các học sinh đi Hán Đài Tự thắp hương bái Phật, sơn phỉ bạo , đại ca bị loạn đao chém chết, máu thịt lẫn lộn.
Đời này, ta nhắc nhở đại ca trói gà không chặt hãy nhớ, quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, cần phải luôn luôn nhớ kỹ mang theo hộ vệ, thậm chí còn lải nhải nhiều hơn cả mẫu thân.
Đại ca biết nghe lời đành phải đồng ý, xoa xoa đầu ta: “Tiểu muội đừng sợ, có đại ca ở đây, không ai có thể thay thế muội , ta chỉ có một mình muội là em thôi.”
Giờ phút này, nỗi sợ hãi đời trước của ta rốt cuộc đã tìm chỗ phát tiết.
Ta ngả đầu vào ngực đại ca, khóc thành tiếng.
Có lẽ đại ca đã nghĩ là ta sợ sau khi biểu muội vào phủ, không còn là thương nhất nữa.
Ta cũng không có ý định giải thích hiểu lầm này, cứ để đại ca nghĩ như đi!
Như hắn mới có thể càng có nhiều mâu thuẫn với Văn Hiểu Mộng, cũng có thể bày mưu tính kế cho phụ thân.
Chuyện trọng sinh quả thật có hơi hoang đường một chút, cho nên ta không dám cho ai biết cả.
Chỉ có thể bóng gió với phụ thân mấy câu như cá quên nơm, chuyện nguyên soái mà giao lại binh quyền thường không có kết cục tốt đẹp.
Phụ thân vang: “Ta là Đại Nguyên Soái của Đại Tề, người nào dám ta, người nào có thể ta? Vi phụ tất nhiên phải khống chế binh quyền trong tay, con ngoan đừng có xem mấy thứ tiểu thuyết tào lao mà sợ hãi. Đương kim bệ hạ cũng coi là thánh minh!”
Trong lòng ta âm thầm nghĩ, Hoàng Đế bá bá đúng là như thủ túc với ngài, các con của hắn lại lòng muông dạ thú.
Hiện giờ chỉ có thể đi bước nào thận trọng bước ấy thôi.
Cho dù sau này hoàng tử nào kế vị, chỉ cần cầm chắc binh quyền trong tay, phủ Nguyên Soái của chúng ta sẽ không giống như lão hổ bị mất răng.
Bên phía mẫu thân, nàng vẫn luôn bảo vệ cẩn thận, không cần mấy chuyện này.
Chỉ cần ý đừng để cho Văn Hiểu Mộng quá mức thân cận với mẫu thân là rồi, rốt cuộc người vẫn thương ta nhất.
______
(5) Hồng phấn khô lâu - 红粉骷髅 là một thành ngữ xuất phát từ “Đại sử ký - Danh linh truyện”, Quan Thế Âm từng lấy nhục thân bố thí, hiện ra tướng phấn hồng (ý là biến thành mỹ nữ), giao cấu với người lạc đường, trong lúc giao hoan đến đỉnh điểm, chợt hiện ra hình hài bộ xương khô, hồng phấn khô lâu nghĩa là sau vui vẻ cực thịnh là đến lúc mất đi tất cả, dùng để giáo hoá người lạc đường không nên trầm mê trong những khát vọng về da thịt. Hồng phấn khô lâu: đánh giá thấp người đẹp, dùng ánh mắt vô thường để đối đãi với người đẹp, đánh nát những mơ mộng mê luyến sắc đẹp của mọi người, cảnh giác mọi người là mỹ nữ cuối cùng cũng hoá thành bộ xương khô.
Phấn hồng là chỉ người đẹp, bộ xương khô (khô lâu) lại đại biểu cho sự đáng sợ, sự khủng bố. Hồng phấn khô lâu trong xã hội cổ đại Trung Quốc có hai tầng hàm nghĩa, một là ám chỉ loại nữ nhân lợi dụng sắc đẹp mê hoặc nam nhân, đào rỗng thân mình của nam nhân, hoặc là đưa họ đến cái chết. Hai là, nữ nhân chỉ có bề ngoài xinh đẹp mà nội tâm lại ngoan độc đến nỗi khiến người ta sợ hãi.
(Giải thích trên baidu)
Bạn thấy sao?