Đích Nữ Giang Chỉ – Chương 9

6.Một lát sau, tiểu nha hoàn lén lấy sách ra cho ta.Ta lật xem một hồi, thấy nét chữ trên cuốn thoại bản kia thực sự cẩu thả yếu ớt, không giống như người đọc đủ thi thư viết ra.Nhưng nếu hắn chưa từng đọc sách, thì cách dùng từ đặt câu trong đó cũng có chỗ đáng khen, chỉ tiếc là dùng vào việc viết chuyện phong hoa tuyết nguyệt.Hơn nữa, ngôn từ trên đó có nhiều chỗ bất chấp luân thường đạo lý, khuyên người ta không giữ phụ đạo, không tuân thủ quy củ, không coi trọng con đường quan, không màng hiếu hiền, một lòng một dạ chỉ đặt vào việc tìm kiếm ý trung nhân.Không màng lễ giáo nam nữ, gặp mặt ắt là chàng chàng thiếp thiếp, ôm ôm ấp ấp, lễ nghi phép tắc nên có, đều ném ra sau đầu, chỉ vì hai người có thể bên nhau dài lâu.Lại đến xuất thân, đích thứ khác biệt, đem những nhà cao cửa rộng giàu sang đều viết thành xấu xí không chịu nổi.Phàm là những người ngăn cản bọn họ, đều là những kẻ độc ác, tàn nhẫn, thô bạo, cho dù là cha mẹ ruột thịt, cũng có thể trở mặt thành thù.Loại tà thư như , lại có thể lưu truyền vào tay các tiểu thư khuê các. Cũng không biết bọn họ xem xong, có bao nhiêu người sẽ giống như Tam muội muội, si cuồng thành ma, lầm đường lạc lối.Ta đưa sách cho tiểu nha hoàn, bảo con bé đặt lại vào tủ của Giang Uyển  theo nguyên dạng, tìm Hướng Trúc, đi tìm tiểu tư đã mua sách cho Giang Uyển , mua cho ta mấy cuốn giống như .Hướng Trúc hiểu rõ sự lợi của tà thư kia, nghe vội khuyên ta: "Tam nương xem xong cuốn sách đó đều quên hết quy củ lễ nghi, suýt chút nữa ra chuyện lớn, nương ngàn vạn lần đừng xem."Ta gật đầu, vốn dĩ ta cũng không định mua cuốn sách đó để xem, chỉ là giữ lại chứng cứ cho phụ thân và mẫu thân mà thôi.Nhân chứng, vật chứng đều có đủ, chỉ còn thiếu Tam muội muội lộ diện.Ta ngoài sáng trong tối gõ vào nó mấy lần, cũng đã khuyên nhủ nó mấy phen. Nhưng Giang Uyển  không nghe, ngược lại ta cổ hủ, vô vị, là vệ đạo sĩ phong kiến gì đó."Nhị tỷ tỷ, tỷ cứ chờ phụ thân mẫu thân định cho tỷ một mối hôn sự, mù quáng gả đi sao? Chẳng lẽ tỷ không muốn tìm một người mình thích, sinh con đẻ cái cho người ấy, sống hết một đời sao?"Nếu có thể tìm người mình thích mà gả đi, hơn nữa hai nhà cũng đều ưng thuận, tự nhiên là tốt nhất.Nếu không tìm , ta càng nguyện ý tìm một nhà biết gốc biết rễ, môn đăng hộ đối mà gả đi, chính thê, còn hơn nó như cùng người ta tư định chung thân.Vợ không ra vợ, thiếp không ra thiếp."Ta và Nhị tỷ tỷ đạo bất đồng, bất tương vi mưu, Nhị tỷ tỷ không cần phải nhiều với ta nữa."Giang Uyển  hếch mặt, rất có ý tứ muốn tuyệt giao với ta.Ta cũng khuyên nó lần cuối: "Giang Uyển , muội là người nhà họ Giang, con Giang gia nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Ta hy vọng muội trước khi việc hãy suy nghĩ, liệu mình hành như thế có nhục gia phong Giang gia hay không, có phải vì một mình muội mà liên lụy đến các tỷ muội trong nhà hay không?"Giang Uyển  không thèm để ý đến ta, hai ngày sau, ta liền nhận tin tức của Xuân Hoa, Thu Thực, Giang Uyển  lại cùng Vệ Cư An dây dưa.Ta tức nghẹn, dứt khoát vung đao c.h.é.m loạn, thẳng với nha hoàn đi với Giang Uyển , nếu Vệ gia vẫn chưa đồng ý hôn sự của nó và Vệ Cư An, thì bảo nó xúi giục Vệ Cư An từ bỏ vinh hoa phú quý của Hầu phủ, cùng nó bỏ trốn đi nơi khác.Giang Uyển  bị mê hoặc bởi hai chữ , lại thật sự nghe lời Xuân Hoa, Thu Thực, viết thư với Vệ Cư An, còn hẹn địa điểm và thời gian bỏ trốn.Ta nhận phong thư kia, sao chép một bản giống hệt gửi đến Ninh Viễn Hầu phủ, giữ lại bản gốc, cùng với tà thư đưa cho tỳ nữ do mẫu thân phái tới: "Đi với mẫu thân đi, Tam muội muội lớn rồi, trong phủ chúng ta e là không giữ con bé nữa."Đám tỳ nữ lĩnh mệnh rời đi, mẫu thân xem thư và sách, lại nghe lời hai người bọn họ, suýt chút nữa kinh hãi ngất đi. Bà vội vàng tìm ta: "Uyển Nhi ra chuyện hồ đồ như , sao con không sớm, lại giấu đến tận bây giờ? Còn không mau phái người trông chừng nó!""Đã không trông chừng nữa rồi, cho dù mẫu thân trông chừng người của Tam muội muội, cũng không trông chừng trái tim con bé.""Vậy cứ để nó loạn sao? Nó không nặng nhẹ, Tề Quốc Công phủ chúng ta vẫn cần mặt mũi!"Mẫu thân tức giận lần đầu tiên nặng lời với Giang Uyển , ta vội vàng trấn an bà: "Mẫu thân bớt giận, Vệ thế tử chưa chắc sẽ đến hẹn. Cho dù đến hẹn, cũng sẽ không đồng ý đi cùng Tam muội muội đâu."Dựa theo hiểu biết của ta đối với Vệ Cư An, người này dã tâm rất lớn, cho dù thật sự si với Giang Uyển , muốn hắn từ bỏ vinh hoa phú quý đã cầm chắc trong tay, hắn đại khái là không nỡ.Đúng như ta dự đoán, Vệ Cư An đến, hắn chỉ đến một mình, không mang theo bất kỳ hành lý nào.Không biết hắn gì với Giang Uyển , thân hình Giang Uyển  dưới ánh trăng lay , giọng cũng lớn hơn rất nhiều: "Ta vì chàng vứt bỏ cha mẹ, rời bỏ quê hương, chàng lại không đi? Vệ lang, chàng thật nhẫn tâm!" 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...