"Vâng." Hướng Trúc đáp một tiếng, lúc này mới tiếp, "Quốc Công gia biết người hiền tài, chưa thấy người bên cạnh ngài ra rắc rối gì. Thái thái khoan hậu nhân từ, nha hoàn bên cạnh lại người nào người nấy lợi , cũng không ai dám giở trò trước mặt bà. Chỉ có Đại gia, Tam nương và chúng ta, mọi người ỷ vào có chỗ dựa, tính các lão gia và nương lại tốt, một chút sai sót cũng không gì, bởi mới ra chuyện. Tiểu tư của Đại gia ở ngoài cho vay nặng lãi, lúc nhiều lúc ít, tóm lại là không đứng đắn. Tam nương tuổi còn nhỏ, mấy nha hoàn lại lớn, trong phủ lại nhiều con cháu quản sự, sau lưng khó tránh khỏi có chút mờ ám. Còn về chúng ta, không phải nô tỳ , nương cũng nên giữ thân phận. Nếu không, hôm nay họ đến xin chút đồ, ngày mai họ lại đến xin xỏ, coi chúng ta là gì?"Tiểu tư của Đại ca, quay đầu ta sẽ để Đại ca quản giáo.Đại nha hoàn bên cạnh Giang Uyển , có hai người đã gần hai mươi tuổi rồi, nếu không cho ra ngoài sẽ thành lão nương. Bọn họ muốn tính toán cho mình, tìm một hôn sự tốt, cũng là lẽ thường .Nhưng khiến Giang Uyển chớm nở cảm, còn dan díu với Vệ Cư An, đây là lỗi của bọn họ, nên để mẹ xử lý cho ra ngoài.Còn về người trong phòng ta, dám đến xin đồ, xin xỏ, ngoài hai nhũ mẫu của ta, không còn ai khác.Trước đây ta nể nhũ mẫu nuôi dưỡng, đối với một số hành vi quá đáng của họ, luôn mắt nhắm mắt mở, để họ lừa gạt cho qua.Nhưng, nghĩ đến kiếp trước Vệ Cư An có thể dễ dàng cất giấu chứng cứ tội ác ở Tề Quốc Công phủ, vu oan Giang gia thông đồng với địch phản quốc, ắt hẳn là có người trong phủ nội ứng, thì ta không thể không ra tay, giúp mẹ chấn chỉnh lại Quốc Công phủ .5.Vì ta đã qua tuổi cập kê, quản gia là những kỹ năng nên học. Bởi mẹ thấy ta đến xin chút việc, không nghĩ nhiều, ngược lại vui mừng : "Trước kia ta đã mong có người giúp đỡ ta một tay, quán xuyến việc nhà, đỡ ta mệt nhọc. Đáng tiếc, lúc đó Nhị thẩm của con và Nhị thúc của con còn đang mải giận dỗi, Tam thẩm tính mềm yếu, không sai khiến người dưới, chỉ có Triệu di nương có thể giúp đỡ chút ít, bà ấy lại vội vàng đi rồi. Trước đây ta còn nghĩ có nên để con và Uyển Nhi tiếp quản hay không, một là sợ các con tuổi còn nhỏ không quản người dưới, hai là cũng muốn các con ở nhà chơi thêm hai năm. Giờ con đã có lòng, thì càng tốt."Liền đem mấy bà mụ, tức phụ hồi môn thường ngày đi theo bà gọi tới, chỉ định cho ta."Mấy ngày nay ta không khỏe, gần đây có chuyện gì quan trọng, các ngươi đi với Nhị nương. Cô nương bảo các ngươi thế nào, các ngươi thế ấy. Nếu để ta biết các ngươi không tốt, không nghe lời nàng ấy, bất kể cảm gì, ta nhất định đuổi các ngươi ra ngoài. Nhớ kỹ chưa?"Bọn bà mụ và tức phụ đồng thanh vâng dạ, mẹ lại cho ta hai đại nha hoàn."Hai đứa nó đều do ta một tay dạy dỗ, theo ta lâu nhất. Con có gì không biết, nếu ta không có ở nhà, thì hỏi chúng nó.""Vâng."Ta cúi đầu lĩnh mệnh, dẫn theo một đám bà mụ, tức phụ, nha hoàn rầm rộ từ chính viện đi ra, trước tiên đem các bà mụ, tức phụ quản sự trong ngoài các phòng gọi đến trước mặt.Người dùng thì giữ lại, người không dùng cho họ một công việc nhàn rỗi, điều họ đến nhị môn.Lại những kẻ thường ngày lười biếng, cờ b.ạ.c rượu chè, đuổi thì đuổi hết ra ngoài, không đuổi thì cũng để người nhà mang về dạy dỗ tử tế.Tiếp theo, là bên phía Giang Uyển .Ta ra lệnh chuyển phòng muội ấy vào ở cùng, chung một viện với ta. Lại đổi hai đại nha hoàn bên cạnh muội ấy, thay bằng hai tiểu nha hoàn.Đối với sự thay đổi mạnh tay của ta, mẹ còn chưa gì, Giang Uyển đã không vui, đến chất vấn ta."Tỷ tỷ bây giờ giúp mẹ quản gia, thật là uy phong, ngay cả người trong phòng muội cũng quản. Tỷ tỷ đuổi đại nha hoàn đi, chỉ cho muội hai tiểu nha đầu không ra gì, bảo muội sai khiến chúng thế nào? Tỷ tỷ chẳng lẽ lấy muội ra bia đỡ, cố ý muốn cho người trong phủ xem bản lĩnh của tỷ sao?"
Bạn thấy sao?