Dị Ứng Với Hoa [...] – Chương 6

6

“Chính vì hắn ta mà em đòi ly hôn đúng không? Không tiếc lấy Triệu Linh ra bàn đạp!”

Nghe câu này tôi giận dữ.

“Phó Tư Niên, đến bây giờ mà vẫn không hiểu tại sao tôi lại nhắm vào Triệu Linh à?

Trước đây ta khiêu khích tôi bao nhiêu lần, tôi đã ta chưa?”

“Nói thẳng ra, lần này cũng do và mẹ tạo thành hết.

Ai cho phép các người giẫm đạp lên tôi, ai cho phép các người để con tôi gọi ta là mẹ?

Cô ta xứng sao?”

“Tôi những điều này gì? Anh quý ta thế thì mau ký đi, ly hôn xong sống đời , tôi sống đời tôi.”

“Hứa Gia Gia, sẽ không đồng ý ly hôn.”

“Vậy thì cứ từ từ mà suy nghĩ.”

Sau đó một thời gian rất dài, Phó Tư Niên không liên lạc gì với tôi.

Anh ta gọi lại cho tôi một tháng rưỡi sau.

“Về đi, chúng ta ly hôn.”

Tôi gửi xe mô tô về, bế Thần Thần bay trở về.

Phó Tư Niên đã đợi sẵn ở nhà.

Trên bàn trà đặt sẵn giấy ly hôn.

“Hứa Gia Gia, quyền nuôi con tuyệt đối không thể giao cho em.”

Tôi thẳng vào ta, ánh mắt kiên định:

“Nếu hôm đó ký ngay, tôi còn có thể nhường quyền nuôi con.

Nhưng giờ thì không.”

“Tôi không thể để con trai tôi có một người mẹ kế như thế.”

Phó Tư Niên không nhượng bộ, ta lạnh giọng:

“Dù có kiện ra tòa, em cũng chưa chắc giành quyền nuôi con đâu.”

Tôi khẽ .

“Anh sẽ cắt đứt hoàn toàn với Triệu Linh sao?”

Phó Tư Niên im lặng.

“Thế thì sao dám chắc, ra tòa tôi nhất định không giành quyền nuôi con?”

Tôi bình thản, nụ đầy tự tin, khiến Phó Tư Niên đoán ra trong tay tôi vẫn còn lá bài khác.

“Bao giờ em trở nên…?”

“Trở nên thế nào? Tính toán? Hay độc ác? Phó Tư Niên, là các người ép tôi phải như thế.”

“Chọn một trong hai, Triệu Linh hay Thần Thần?”

Phó Tư Niên hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn chọn Triệu Linh.

Cảm giác trong lòng tôi rất lạ, vừa đau, vừa như vừa nhẹ nhõm.

“Thần Thần phải ra nước ngoài học.”

“Chuyện đó tôi sẽ tôn trọng ý muốn của con.

Nếu nó thích môi trường trong nước thì để nó ở lại.

Nếu nó muốn ra nước ngoài, tôi cũng có thể theo nó sang, có gì đâu mà không ?”

Ánh mắt Phó Tư Niên lộ vẻ ngạc nhiên tôi.

Tôi chỉ lặng lẽ ta.

Có lẽ lúc này ta đã nhận ra, trong mắt tôi không còn chút nào nữa.

Anh ta cầm bản ly hôn, đi lên thư phòng.

Một lúc sau lại mang xuống.

Đưa cho tôi:

“Ký đi.”

Tôi đọc kỹ từng điều khoản.

Ngoài số tiền mặt, ta còn để lại 5% cổ phần tập đoàn Phó, là đứng tên Phó Thần Thần.

Ngoài ra, còn có hai căn nhà ở nước ngoài đứng tên tôi, cũng là để sau này nếu Thần Thần du học, hai mẹ con có chỗ ở.

Trong nước, chia thêm cho tôi hai căn nhà nữa.

Tôi không có ý kiến gì, ký rất nhanh.

Sắc mặt Phó Tư Niên hơi trầm xuống:

“Nhìn là biết, em chỉ chờ khoảnh khắc này.

Chín năm qua chẳng có chút gì khiến em lưu luyến à?”

“Em không thấy chút nào buồn sao?”

Tôi ta bình thản:

“Trong vô số đêm không biết, tôi đã từng đau đến mức sống không bằng chết.”

“Phó Tư Niên, chỉ là tôi đã vượt qua rồi.”

Tôi bỗng thấy tò mò, liền hỏi ngược lại:

“Còn , có buồn không?”

Anh ta tôi thật lâu, trong mắt là cảm mãnh liệt tôi không thể hiểu.

Nhưng cuối cùng, ta không một câu.

Tôi cầm một bản ly hôn.

Vì hôm nay là cuối tuần, chưa thể đến cục dân chính thủ tục.

Tôi với ta:

“Thứ hai, 9 giờ sáng, tôi chờ ở cục dân chính.”

Phó Tư Niên vẫn không trả lời, chỉ nâng ly rượu trước mặt, uống cạn.

Tôi coi như ta đã đồng ý, rồi quay người rời đi.

Sáng thứ hai, tôi dậy sớm đến cục dân chính, gọi điện cho Phó Tư Niên, không ai bắt máy.

Tôi chờ đến khi nhân viên tan ca, Phó Tư Niên cũng không đến.

Tôi về nhà tìm, ta không có.

Tôi lại đến tập đoàn Phó, trợ lý dạo này ta không đến công ty.

Cứ thế hơn nửa tháng, Phó Tư Niên vẫn không liên lạc với tôi, mà tôi cũng không liên lạc với ta.

Tôi nhắn cho Phó An, hẹn ta uống trà chiều.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...