Dị Ứng Với Hoa [...] – Chương 5

5

Một câu ra, ngoại trừ vợ chồng Phó An, sắc mặt bà cụ, Triệu Linh và Phó Tư Niên đồng loạt biến sắc.

“Hứa Gia Gia, nhăng cái gì thế?”

Tiếng quát lạnh lùng của bà cụ vang lên, tôi lại gọi bác giúp việc:

“Làm phiền bác đưa Thần Thần ra phòng khách chơi một lát.”

Bác giúp việc sang Phó Tư Niên, thấy ta gật đầu mới dẫn đứa bé đi.

Tôi đóng cửa, lấy một xấp ảnh trong túi ra, ném thẳng lên bàn.

Mặt Triệu Linh tái nhợt, vội vàng lao tới giành lại, Phó An và chồng ta nhanh tay hơn, đã nhặt mấy tấm.

Họ kinh ngạc chằm chằm vào Triệu Linh.

Bà cụ và Phó Tư Niên thì giận dữ tôi.

“Hứa Gia Gia, điên rồi à? Mấy thứ này ở đâu ra?”

Tôi không thèm đáp lời Phó Tư Niên, chỉ bà cụ và Triệu Linh:

“Tôi rồi mà, sao phải ép con trai tôi gọi ta là mẹ? Thì ra là trong lòng đã mục ruỗng rồi, chính mình không thể sinh con.”

“Bà cụ, bà thương con trai bà thật đấy, cố nhét cho nó loại phế phẩm này.”

Bà cụ tức đến mức thở không ra hơi, quay sang chửi thẳng Phó Tư Niên:

“Đấy, đây là người mà con bất chấp cưới về? Đồ gì thế này! Ly hôn, lập tức ly hôn!”

Tôi bình thản nhún vai.

“Ly thì ly, tôi sớm đã muốn ly hôn rồi, chỉ là con trai bà không chịu.”

Phó Tư Niên đứng bật dậy gom hết số ảnh về, không hài lòng với vợ chồng Phó An:

“Đừng nữa, đưa đây.”

Thu dọn xong, ta tôi, giọng giận dữ:

“Mấy thứ này ở đâu ra?”

“Quan trọng không?”

“Hứa Gia Gia, sự kiên nhẫn của có hạn!”

“Cho em lần cuối cùng, xin lỗi Triệu Linh.”

Tôi ta, lấy cái búa trong túi ra.

“Hạn nhẫn gì?”

Nói xong, tôi giơ búa đập thẳng xuống bàn.

Mặt bàn xoay bằng kính vỡ tan thành từng mảnh, thủy tinh bắn tung tóe.

Trong khoảnh khắc kính vỡ, cả bàn ăn hét ầm ĩ.

Cả căn phòng rối loạn.

Chỉ có Triệu Linh ngã ngồi trên ghế, đưa tay nhặt một mảnh kính.

Tôi tưởng ta định tự sát, ai ngờ lại nhét thẳng vào miệng.

Bà cụ hốt hoảng kêu:

“Cướp lại mau! Lại phát bệnh rồi, mau đưa đến bệnh viện!”

Phó Tư Niên giật lấy miếng kính từ tay ta, lòng bàn tay bị rạch, máu chảy mà không nhăn mặt, bế thẳng ta chạy ra ngoài, bà cụ cũng vội vã theo sau.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và vợ chồng Phó An, hai người tôi với ánh mắt phức tạp.

Tôi không quan tâm.

Cả nhà họ Phó lúc này hỗn loạn, không ai để ý đến Thần Thần nữa.

Tôi ra phòng khách hỏi con:

“Không ai rảnh mà trông con, con có muốn đi với mẹ không?”

“Cô thật sự là mẹ sao?”

Phó An vừa bước vào phòng khách nghe thấy câu này, liền cau mày:

“Phó Thần Thần, con gì thế? Nếu ấy không phải mẹ, thì ai là mẹ?”

“Thế còn mẹ Triệu?”

Trong đầu Phó An vẫn là hình ảnh mấy bức ảnh kia, ánh mắt thoáng hiện sự khinh bỉ:

“Người đó là dì, mẹ chỉ có một, người sinh ra con mới là mẹ, nhóc con à.”

Tôi đưa Thần Thần rời khỏi nhà họ Phó.

Có lẽ vì chuyện của Triệu Linh rối ren nên Phó Tư Niên không hề gọi cho tôi, cũng không ai đến hỏi han gì Thần Thần.

Ngày hôm đó, tôi đưa con ra khỏi căn nhà cổ, tới cửa hàng xe, bỏ ba trăm ngàn mua hẳn một chiếc mô tô, chở con chạy thẳng về phương Nam.

Trên đường gặp một nhóm dân phượt, hai mẹ con chơi vui vô cùng.

Dù gì Thần Thần cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi, theo tôi rong ruổi vài ngày, nó liền quấn quýt bên tôi.

Khi Phó Tư Niên gọi cho tôi, tôi đã đến một thị trấn biên giới Tây Nam.

“Em đang ở đâu?”

“Sao? Có việc gì? Nếu đồng ý ký ly hôn thì trong phòng việc còn hai bản.”

Đầu dây bên kia im lặng.

“Người đứng sau em trong ảnh trên vòng bè là ai?”

Tôi không biết ta đang tấm nào, vì từ lúc ra đi tôi đăng khá nhiều hình.

“Người đứng ngay sau lưng em.”

Tôi mở vòng bè, kỹ, trong vô số ảnh có một tấm, một cậu thiếu niên nghiêng đầu đứng sau lưng tôi, rạng rỡ.

Ảnh chỉ có hai người, tôi thì tóc xoăn đỏ rực, môi đỏ chót, mặc đồ biker, tự do đầy quyến rũ.

“Công nhận tấm này đẹp thật.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...