2
Khi mang thai đau đớn, ta còn mắng đứa bé trong bụng, không cho khổ mẹ nó, nếu không sinh ra sẽ bị đánh.
Chỉ ít lâu sau khi tôi thức tỉnh ký ức, Triệu Linh du học nước ngoài trở về.
Cô ta vào tập đoàn Phó thị trợ lý đặc biệt cho ta.
Cũng lúc đó tôi mới biết, ba mẹ Triệu Linh với ba mẹ Phó Tư Niên là thân.
Ba mẹ ta mất sớm, nhà họ Phó đưa ta về nuôi.
Họ là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, Triệu Linh luôn thích ta.
Còn tôi, lúc đó mới biết đến sự tồn tại của ta.
Một nhân vật không có trong cốt truyện ngọt, sau khi truyện kết thúc mới xuất hiện.
Nhưng tôi không trách Triệu Linh, vì ta sớm đã bày tỏ cảm.
Phó Tư Niên biết rõ lòng ta, còn giữ lại bên mình.
Anh ta nghĩ gì, tôi không biết.
Khi tôi mang thai, họ cùng nhau đi công tác, cùng nhau uống rượu, cùng nhau dự họp lớp cấp ba.
Lúc đầu tôi ghen, ta chỉ , trêu chọc tôi.
Về sau tôi không nhắc đến nữa, Triệu Linh cứ thế lặng lẽ chen vào giữa chúng tôi cho đến tận bây giờ.
Hôm nay ta hỏi, tôi muốn ly hôn có phải chỉ vì lọ nước hoa này.
Tôi bỗng thấy buồn .
“Lọ nước hoa này chỉ là giọt nước tràn ly.”
“Phó Tư Niên, em muốn ly hôn đã lâu rồi.”
Anh ta nhíu mày, tôi lạnh băng:
“Hứa Gia Gia, em có người khác rồi à?”
“Anh không cho phép!”
Tôi còn chưa kịp mắng ta bị thần kinh, đã thấy ta lao đến, đè tôi xuống sofa.
“Phó Tư Niên, không !”
Tôi vùng vẫy đẩy ta, ta đè chặt, không nhúc nhích.
Thấy tay ta luồn xuống dưới, tôi vung tay tát mạnh một cái.
Cái tát này khiến ta khựng lại.
Mắt đỏ ngầu, ánh dữ tợn:
“Hứa Gia Gia, đừng quên em vẫn là vợ , giờ chạm vào em cũng không sao?”
Tôi nghĩ đến lần nạo hút thai, cả người run lên.
“Tôi thấy ghê tởm.”
Ánh mắt tôi không hề né tránh.
Cuối cùng ta buông tôi ra, ngồi bệt xuống thảm, tự giễu:
“Anh hiểu rồi, tại sao lại đòi ly hôn, thì ra là như thế.”
“Là ai?”
Tôi không .
Phó Tư Niên giật lấy áo khoác trên sofa khoác lên vai, đi thẳng ra cửa.
“Hứa Gia Gia, muốn ly hôn? Đừng mơ!”
“Tốt nhất em giấu kỹ vào, để điều tra ra là ai, sẽ chết hắn!”
Tôi bóng lưng ta sắp khuất.
Ngực nhói lên từng cơn.
Tôi gọi khẽ:
“Phó Tư Niên.”
Anh ta dừng bước, không quay đầu.
Tôi hỏi ta:
“Anh có tôi không?”
Anh ta im lặng.
Tôi tiếp tục :
“Nếu tôi, có để Triệu Linh – người thích bao nhiêu năm – ở bên cạnh sao?”
“Nếu tôi, có để bà nội mang con trai tôi đi, đưa nó ra nước ngoài sao?”
“Phó Tư Niên, từ ngày đồng ý để bà mang con đi, tôi đã bắt đầu nghi ngờ cái gọi là của rồi.”
Phó Tư Niên cuối cùng cũng chậm rãi quay đầu tôi, trong mắt ta đầy khó hiểu.
“Hồi đó để mẹ mang con đi, chẳng phải vì chúng ta muốn có thế giới của hai người à?”
“Đó là muốn, không phải tôi.”
“Đứa con tôi mang nặng đẻ đau mười tháng, tôi không phải loại người vì cái gọi là thế giới hai người mà để nó rời xa tôi như .”
Anh ta khẽ lắc đầu.
“Lúc đó chúng ta cũng đã rồi, sẽ sinh thêm một đứa nữa.”
Tôi bỗng khẽ.
“Đứa thứ hai không còn nữa rồi.
Lọ nước hoa khiến tôi sốc phản vệ, con cũng vì thế mà mất.”
Sắc mặt Phó Tư Niên lúc này không thể nào diễn tả nổi.
“Lần trước đến bệnh viện, tại sao không với ?”
Anh ta chất vấn tôi.
“Tôi vốn định tối sinh nhật sẽ với , không về, để Triệu Linh mang lọ nước hoa đó đến.”
“Phó Tư Niên, bệnh viện có thì gì chứ?”
Anh ta im lặng rất lâu, rồi nhạt nhẽo mở miệng:
“Chúng ta vẫn có thể có con nữa mà.”
“Không còn đâu, Phó Tư Niên, chúng ta ly hôn đi.”
“Nếu không ly hôn, tôi không biết mình sẽ ra chuyện gì đâu.”
Tôi cầm bản ly hôn bước đến trước mặt ta.
“Ký đi.”
Anh ta nhận lấy rồi hỏi tôi:
“Còn em, Hứa Gia Gia, em còn không?”
“Tôi buông bỏ rồi.”
“Là lần này, hay là từ rất lâu trước rồi?”
Tôi không .
Anh ta tiếp:
Bạn thấy sao?